Ép Buộc Chị Gái Thuê Nhà Ngủ Cùng

Chương 5: Trong phòng thay quần áo

Trước Sau

break

Thẩm Lệ Minh có việc tìm cô, Mạch Túc Túc phải gạt bỏ cảm xúc trước, định ngày mai đi làm sẽ giải thích, còn về phần đồng nghiệp có tin hay không…

Thị phi luôn tồn tại, không nghe tự nhiên sẽ không vô. 

Khi còn nhỏ mẹ thường giảng đạo lý với cô, nhưng lúc này Mạch Túc Túc lại không thực hiện được. Sau khi xoa mặt, trong lòng cô có câu trả lời, nếu không tin thì cô sẽ nói đến khi họ tin mới thôi. 

Nhân viên cửa hàng dẫn cô đến buồng thử đồ rồi lui sang một bên, Mạch Túc Túc đứng ở cửa phòng thử đồ hỏi: “Lệ Minh, cậu làm sao vậy?” 

“Chị, chị vào đây chút đi.” 

“Hả, có chuyện gì à? Tôi vào không được tiện lắm.” 

“Dây chuyền bị vướng, em sợ nó bị đứt.” 

Mạch Túc Túc nghĩ đến hạt ngọc châu trên cổ Thẩm Lệ Minh, dường như nó khá quan trọng. 

“Chị…” Lại là giọng điệu kéo dài, nũng nịu giống như con thú to vậy. 

“Được rồi, cậu mặc quần áo vào đi.” Mạch Túc Túc nhìn xung quanh, không có vị khách nào chú ý đến chỗ này. 

“Ừm, em mặc xong rồi, chị vào đi.” 

Ngoài miệng thì nói đã mặc xong nhưng trên thực tế——

Nghiêng người bước vào căn phòng thay đồ nhỏ hẹp, thứ đầu tiên đập vào mắt Mạch Túc Túc là nửa người trên trần trụi của người đàn ông, chiếc áo sơ mi bên trong áo vest nửa cởi nửa đóng treo ở khuỷu tay, đường nét của cơ ngực và cơ bụng rõ ràng, ẩn chứa sức mạnh nam tính. 

“Cậu!” Mạch Túc Túc nuốt nước miếng, ánh mắt đảo quanh, chú ý đến phần bụng dưới có mấy sợi lông đen mờ nhạt, vội vàng thu hồi lại. 

“Nó bị móc, không mặc được.” Thẩm Lệ Minh quay người cho cô nhìn, nhãn mác của áo sơ mi vô tình xuyên qua sợi dây màu đỏ lỏng lẻo quanh cổ anh, “Em cũng không có biện pháp.” 

“Vậy cậu không tránh được sao?” 

Thẩm Lệ Minh thẳng lưng, vai rộng, eo săn chắc, Mạch Túc Túc giơ tay tháo nút thắt, khó tránh khỏi việc chạm vào cơ thể ấm áp của chàng trai, cộng thêm ánh đèn trong cửa hàng, hai má cô đỏ ửng. 

“Tránh cái gì?” Ngón tay thô ráp của người phụ nữ không ngừng gãi vai và cổ khiến anh ngứa ngáy, Thẩm Lệ Minh quay đầu quan sát động tác của cô. 

“Cậu nói xem?” Bắt chước giọng điệu của người nào đó, Mạch Túc Túc cũng không nhận ra sự oán trách trong đó giống như làm nũng. 

“Em không biết.” Thẩm Lệ Minh cũng giỏi giở trò. 

“Cởi xong rồi, mau mặc quần áo vào đi.” Sau khi cởi được nút thắt, Mạch Túc Túc dùng ngón tay vuốt phẳng phần dây xoăn trên sợi dây màu đỏ, có thể thấy nó đã lâu đời, “Tôi đi ra ngoài.” 

“Ừm.” Thẩm Lệ Minh lười biếng đáp lại, đồng thời xoay người. 

Mạch Túc Túc bị cơ bắp to lớn làm lóa mắt, cô dẫm phải đôi dép nam được chuẩn bị trong phòng thay đồ, nhất thời đứng không vững, lao vào lòng ngực của ai đó. 

“Ư.” 

Bộ ngực mềm mại đập thẳng vào người đối phương, Mạch Túc Túc đau đến mức suýt bật khóc, cô hoảng sợ ôm cổ Thẩm Lệ Minh, trọng lượng của cơ thể gần như dồn lên người Thẩm Lệ Minh. 

Không ngờ màn ‘nhảy vào lòng’ này đầy kịch này, Thẩm Lệ Minh đặt tay lên lưng cô, quan tâm hỏi: “Chị không sao chứ?” 

“Vẫn…ổn.” Mạch Túc Túc xấu hổ muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện ra chuyện xấu hổ hơn, tóc cô vướng váo cúc áo sơ mi của người đàn ông, “Đau…” 

“Lần này đến lượt em gỡ?” 

Giọng nói mang theo ý cười của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, Mạch Túc Túc không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông, cô chỉ biết mình sắp bị thiêu cháy rồi. 

“Cậu làm nhanh lên…” 

Giọng nói của người phụ nữ ngọt ngào đến mức khiến người ta không khỏi tò mò ở trên giường cô sẽ kêu như thế nào. 

“Được.” Thẩm Lệ Minh không chút do dự đồng ý, giọng nói lười biếng nghe thấy cũng không thấy “nhanh”, anh chỉ dùng ngón tay nghịch sợi tóc, hoàn toàn không gỡ rối. 

Trong một không gian còn chật hẹp, tù túng hơn cả phòng tắm, hơi thở của hai người phả ra hết đợt này đến đợt khác rồi dần dầu hoà vào nhau. 

Không biết tay của Mạch Túc Túc ôm eo của đối phương từ khi nào, cô nhắm mắt không dám mở, lông mi run nhẹ vì căng thẳng, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên. 

“Người chị nóng quá.” Thẩm Lệ Minh chậm rãi nói, không hề vội vàng. 

“Cũng không nóng lắm…” Giọng nói nghèn nghẹt, Mạch Túc Túc có thể cảm nhận được rõ lồng ngực của đối phương phập phồng khi nói. 

“Chị nặng bao nhiêu cân?” 

“Cậu hỏi cái này làm gì, phiền phức?” 

Câu hỏi của người đàn ông đến bất ngờ, nhưng đó lại là phương diện phụ nữ để ý nhất, giống như tuổi tác là điều cấm kỵ, Mạch Túc Túc buột miệng trả lời. 

“Hơi nặng.” Thẩm Lệ Minh duỗi đôi chân dài ra, tự nhiên dùng đôi chân bị kẹt tách hai chân Mạch Túc Túc ra, “Em không đứng được.” 

“Ừm…” Đầu gối của ai đó xuyên qua lớp vải cọ xát qua, Mạch Túc Túc không khỏi rêи ɾỉ, cô rướn người lên theo bản năng để tránh khỏi sự tiếp xúc thân mật đáng xấu hổ này——

Từng đợt từng đợt, nhìn thoáng qua thì giống như cô đang cố tình cọ vào đùi Thẩm Lệ Minh. 

Vạt váy bị co lên đùi theo động tác, cảm giác mát lạnh khiến Mạch Túc Túc vội vàng lùi lại, mông cọ vào quần tây của người đàn ông, lớp vải mịn màng chạm vào đùi trong, làn da nhạy cảm của cô có thể phân biệt được kết cấu hoa văn. 

Hướng lên trên không xong, đi xuống cũng không xong, cứ lơ lửng ở đó, khiến lòng người ngứa ngáy. 

“Chị, chị đừng cử động.” Một cử động nhỏ của Mạch Túc Túc sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Thẩm Lệ Minh, anh ấn lưng của người phụ nữ để kiềm chế cơ thể cô, dường như trách móc cô không hợp tác, đồng thời bổ sung thêm: “Ừm, cũng đừng cọ em nữa.” 

“Tôi đâu cọ cậu…” Bị bắt khiến Mạch Túc Túc muốn giãy giụa một lần cuối cùng. 

“Lúc lên lúc xuống, chị ngứa à?” 

Lời nói của người đàn ông khó hiểu, một chữ hai nghĩa, nếu lời này do người khác nói ra, chắc chắn Mạch Túc Túc sẽ mắng hạ lưu, vô liêm sỉ, tát vào mặt người đó, nhưng đối phương lại là Thẩm Lệ Minh, nghe giọng nói lạnh lùng đó, cô không thể liên tưởng đến khía cạnh thô tục kia. 

“Chỉ là…Ưm.” Câu nói mơ hồ không hoàn chỉnh, Mạch Túc Túc nhéo eo Thẩm Lệ Minh, “Mau gỡ đi.”

“Được, được, được, xong ngay đây.” 

Ba lần đồng ý liên tục, anh thu hồi những lời trêu đùa, lần này, cuối cùng Thẩm Lệ Minh cũng bắt đầu gỡ. 

Thứ nhất anh sợ người phụ nữ này thực sự nổi giận, thứ hai là vì vẻ ngoài vừa ngây thơ vừa thẹn thùng của Mạch Túc Túc khiến người anh nóng rực, anh hơi cứng, phải dừng lại trước khi vượt quá tầm kiểm soát. 

“Xong rồi.” Anh buông cánh tay ôm người kia ra, hơn nữa còn lợi dụng chiếm tiện nghi con thỏ trắng của chị, con sói đuôi to ra vẻ nghiêm túc kéo váy cho người nào đó. 

Dù đã được giải thoát khỏi vòng vây nhưng Mạch Túc Túc vẫn không dám ngẩng đầu, cô chỉ cúi đầu đi ra ngoài, vừa hít thở được bầu không khí trong lòng, hai chân cô nhũn ra, ngồi xổm trên mặt đất. 

A a a…Mạch Túc Túc, mày 25 tuổi rồi mà vẫn sợ tiếp xúc gần với người khác giới, sự tiếp xúc vừa rồi giống như bị điện giật, chắc chắn Thẩm Lệ Minh  cảm thấy cô kỳ lạ, nhưng đối mặt với một chàng trai nhỏ hơn mình 4 tuổi kêu mình như vậy…

“Chị, chị có sao không?” 

Thẩm Lệ Minh bước ra khỏi phòng thay đồ, thứ đầu tiên nhìn thấy là người phụ nữ đang ngồi xổm  trên mặt đất với vẻ mặt hối hận, ngốc nghếch.

“Không không không…” 

Mạch Túc Túc chưa từng nghĩ bản thân có ngày bị một người đàn ông làm cho choáng váng. 

Anh cứ đứng ngược sáng, vầng sáng bao quanh người, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, hai màu sắc tương phản phác họa nên thân hình hoàn hảo của Thẩm Lệ Minh, Mạch Túc Túc không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm đường quai hàm khẽ nâng lên rồi hạ xuống, ánh mắt của người đàn ông đổ dồn về phía cô. 

“Chị sao rồi?” Thẩm Lệ Minh không mặc áo khoác, anh chỉ khoác nó trên tay để che thân dưới, dùng tay còn lại đỡ cô. 

“Cảm thấy không chân thực lắm.” Mạch Túc Túc để mặc người nào đó kéo mình, cơ thể cứng đờ.

“Đẹp trai đến nỗi không chân thật sao?” Thẩm Lệ Minh đặt tay lên má mình, nói thêm một câu trước khi đối phương hoàn hồn, “Em của chị.” 

“Chân thật.” Hai chữ ‘em trai’ quả thực có tác dụng, Mạch Túc Túc lập tức thả lỏng, “Cực kỳ đẹp trai.” 

“Đẹp trai thì tốt.” Thẩm Lệ Minh dụi một bên mặt vào tay của người nào đó rồi chủ động buông ra, mọi sự tiếp xúc gần gũi đều vừa phải, không quá lố bịch. 

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của người đàn ông từ phía xa, có lẽ anh rất hài lòng, muốn nhân cơ hội bán được nhiều hàng hơn nên tiến lại gần nói: “Bộ đồ này rất hợp với anh, anh có cần cà vạt không ạ?” 

“Chị chọn em giúp em đi.” Bị cắt ngang, Thẩm Lệ Minh không vui lắm nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài. 

“Tôi sợ cậu không thích cái tôi chọn.” Mạch Túc Túc rối rắm nhìn những chiếc cà vạt được sắp xếp gọn gàng với nhiều kiểu dáng khác nhau. 

“Không sao đâu.” Thẩm Lệ Minh trấn an. 

Không thể thoái thác, cuối cùng Mạch Túc Túc cũng đứng trước tủ trưng bày, ngón tay chỉ vào một chiếc cà vạt màu xanh lam, giống màu của chiếc xe kia, cô cảm thấy có lẽ bạn học Thẩm sẽ thích nó, nó không quá lòe loẹt, màu sắc nhẹ nhàng: “Cái này được không?” 

“Được.” Đây là một lựa chọn không tồi, Thẩm Lệ Minh cảm khái trong lòng, đi đến gần người nào đó hỏi, “Chị có biết thắt cà vạt không?” 

“Không biết.” Mạch Túc Túc thành thật lắc đầu. 

“Nếu quý cô không biết thì tôi sẽ giúp ạ.” Nhân viên cửa hàng đang đứng bên cạnh ân cần tiến lên, tay chuẩn bị chạm vào cổ áo của Thẩm Lệ Minh. 

“Tôi…” Sau khi thay đổi thái độ dịu dàng với Mạch Túc Túc, Thẩm Lệ Minh khinh thường nhìn bàn tay của nhân viên cửa hàng, anh dừng một lúc, giọng nói cực kỳ trầm thấp mang theo khí lạnh quanh quẩn giữa hai người, anh không kiên nhẫn nói, “Tôi gọi cô sao?” 

Nhân viên cửa lặng lập tức lùi lại. 

Có lẽ là ảo giác, Mạch Túc Túc đột nhiên cảm thấy Thẩm Lệ Minh thay đổi thành một người khác, không chỉ lạnh lùng xa cách mà thậm chí còn hơi đáng sợ. Khi cô ngơ ngác chớp mắt nhìn lên, đối phương đã quay lại biểu cảm bình thường. 

“Chị, em dạy chị, rất đơn giản.” 

“Tôi không học được.” 

“Không sao, đầu tiên làm như vậy…” 

“Ừm ừm, như vậy đúng không?” 

“Không đúng, chỗ này sai rồi, để em chỉ cho chị.” 

“Cậu đừng cử động, tôi sẽ làm.” “Hất” tay của bạn học Thẩm ra, Mạch Túc Túc cảm thấy mình có thể làm được. 

“Shh, chị muốn gây chuyện hả, chị trả thù vừa rồi em không cho chị cử động đúng không?” Thẩm Lệ Minh khoa trương hít sâu một hơi. 

“Tôi đâu hẹp hòi như vậy!” Thắt chặt chiếc cà vạt, Mạch Túc Túc phồng má tức giận. 

“Khụ khụ khụ.”

Bạn học Thẩm, phải từ từ, thận trọng, con thỏ nhỏ một khi nóng nảy cũng sẽ cắn người. 

Cuối cùng đến lúc tính tiền, nhân viên cửa hàng bị cảnh cáo bằng ánh mắt đứng sang một bên, nhìn từ xa, ánh mắt chết lặng. 

Chọn vest và cà vạt xong, cuối cùng hai người cũng rời khỏi cửa hàng, Mạch Túc Túc giống như học được kiến thức mới nên tâm trạng rất vui, khóe môi cô cong lên, Thẩm Lệ Minh nhìn đến mức ngứa ngáy, muốn ấn đối phương vào tường ôm hôn, ừm…Vừa làm vừa hôn. 

“Chúng ta đi tìm bà thôi.” 

“Bà nội ở trên lầu, chắc chị cũng sẽ thích cửa hàng đó.” Có lẽ đoán được bà nội ở đâu, Thẩm Lệ Minh nói. 

“Cửa hàng nào mà bà nội và tôi đều thích vậy?” Mạch Túc Túc không tin, lập tức có húng thú. 

Khi thang cuốn đi lên, trang trí bằng gỗ cổ hiện ra, tĩnh lặng và trang nhã, giống như thời cổ xưa. 

Đột nhiên xuất hiện, lả lướt, quyến rũ —— sườn xám

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc