Ép Buộc Chị Gái Thuê Nhà Ngủ Cùng

Chương 4: Siêu xe đến đón nữ đầu bếp, bạn học Thẩm khoe khoang

Trước Sau

break

“Hôm nay ŧıểυ Mạch không tăng ca mà vẫn mặc đẹp thế?” 

Trong phòng thay đồ sau phòng ăn, các chị em nhân viên đang trò chuyện sôi nổi, chia sẽ những câu chuyện thú vị trong ngày của mình. Có người chú ý tới Mạch Túc Túc, cái người luôn được mệnh danh là “liều mạng làm việc” tan làm đúng giờ, không khỏi trêu chọc cô. 

“Dạ, em có hẹn ạ.” Mạch Túc Túc gấp gọn bộ quần áo đi làm rồi cất vào tủ. 

Bởi vì hôm nay ra ngoài chơi nên Mạch Túc Túc hiếm khi thay đổi, cô mặc váy dài đến đầu gối, đi giày cao gót, tôn lên vòng ngực và eo. 

Chiếc váy này do Vương Lăng chọn giúp cô, để cô có thể tìm hiểu thêm cách ăn mặc của người khác. Mặc dù trên thực tế Mạch Túc Túc tự mình trả tiền nhưng cô vẫn trân trọng chiếc váy này, không mặc nó thường xuyên lắm. 

Thời tiết đang ở cuối hè sắp sang thu, trời không lạnh, Mạch Túc Túc không quen mặc váy, bẽn lẽn đứng ven đường, cô hẹn bà cụ ở ngã tư này. 

Ở một nơi cật lực làm việc này, bất kỳ thay đổi nhỏ nào trong cuộc sống thường ngày cũng gây ra những gợn sóng, mọi người đều thích xem náo nhiệt, một số đồng nghiệp vây quanh Mạch Túc Túc xem rốt cuộc cô đang đợi ai. 

“Chắc chắn là đi hẹn hò, tôi nhớ rõ Túc Túc có bạn trai, còn là học sinh xuất sắc nữa.” 

“Ồ ồ ồ.” Mọi người ồn ào. 

“Không phải bạn trai, là bà cụ chủ nhà tốt bụng của em, bà và cháu trai của bà muốn đến trung tâm thương mại mua sắm, muốn em đi cùng.” 

“Như vậy à. Em còn định xem bạn trai chị trông như thế nào…” Một cô gái lẩm bẩm, cô ấy vào công ty cùng lúc với Mạch Túc Túc, hai năm qua chưa từng thấy bạn trai cô, quả thực rất kỳ lạ, làm gì có ai yêu đương như vậy. 

“Sẽ có cơ hội.” Mạch Túc Túc dùng nụ cười che giấu, Vương Lăng không thích công việc hiện tại của cô, anh ta cảm thấy không có thể diện, nhưng cô lại rất thích, mùi gạo, mùi dầu và muối khiến cô kiên định hơn. 

Chiều tối trong thành phố, xe cộ qua lại, tiếng còi xe xa gần, tiếng nói của đồng nghiệp xung quanh vang lên, Mạch Túc Túc vén mái tóc bay lòa xòa, yên lặng lắng nghe họ tâm sự về những hy vọng đối với tương lai. 

“Chị, chị đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” 

Chiếc xe màu lam chạy chậm dọc theo lề đường, dừng lại ngay trước mặt Mạch Túc Túc, Thẩm Lệ Minh hạ cửa xe xuống, cười như không cười nhìn cô. 

Chiếc xe cách Mạch Túc Túc một bước chân, khoảng cách hẹp như chia cắt một con đường nhỏ hay một ngã ba đường. 

Chiếc xe chạy êm ái trước mặt cô khác hẳn với những mẫu xe thông thường trên đường, Mạch Túc Túc không biết mẫu mã nhưng cô có ấn tượng với logo đằng trước xe——chiếc xe này rất đắt tiền. Cô không ngờ Thẩm Lệ Minh lại lái xe đến đây, vết thương trên tay có sao không?

“Túc Túc, ồ, còn có cả cô bé khác.” Bà cụ ngồi ở ghế sau cũng hạ cửa xe xuống, chào hỏi mọi người.

So với Vương Lăng chưa từng tới một lần nào thì bà cụ thường xuyên dẫn mấy chị em già thân thiết đến quán cơm này ủng hộ, thậm chí còn khen ngợi đầu bếp. 

“Chào bà ạ.” Mọi người chào nhau với những vẻ mặt khác nhau, ánh mắt dán chặt vào chiếc xe sang trọng, trong lòng cực kỳ hâm mộ, phí bảo dưỡng của loại xe này bằng mấy tháng tiền lương cộng lại của mấy người bọn họ. 

“Được được.” Bà cụ vui vẻ mở cửa xe, lùi lại, “Túc Túc, cháu ngồi sau với bà.” 

“À, vâng ạ.” Mạch Túc Túc tạm biệt đồng nghiệp rồi lên xe. Chiếc xe này không thể so sánh với chiếc xe buýt cô thường ngồi sau khi tan làm. Ghế đệm da cao cấp cực kỳ thoải mái, cô lập tức có cảm giác như mình bước vào một thế giới khác.  

Thẩm Lệ Minh thành thạo xoay nhẹ vô lăng để quay đầu xe, qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Mạch Túc Túc hơi co quắp, không uổng công anh chọn chiếc xe đắt tiền nhất trong gara của chú nhỏ. 

Một khi nhìn thấy những viên ngọc sáng chói thì sẽ coi thường những mảnh thủy tinh vỡ kém chất lượng, đây là một sự thật dễ hiểu. Người đàn ông đang dụ Mạch Túc Túc sa ngã. 

“Chị Túc Túc, chị có đói không?” Quen với kịch bản áp bức trước vuốt ve sau, Thẩm Lệ Minh mỉm cười đi theo đường cũ, đây là lần đầu tiên người phụ nữ này mặc váy trước mặt anh, khiến anh phải chớp mắt mấy lần. 

“Vẫn ổn.” Mạch Túc Túc đặt hai tay lên đầu gối, ngón tay nắm làn váy, lo lắng nói: “Tay của cậu có thể lái xe không?” 

“Đường này thì có thể, chỉ là tốc độ chậm.” Thẩm Lệ Minh mỉm cười tỏ vẻ không sao, tay anh chỉ bị trầy da, ứ máu mà thôi, căn bản không ảnh hưởng đến việc lái xe, “Bây giờ chúng ta đến trung tâm thương mại.” 

“Bà có muốn ăn chút gì đó trước không ạ?” Mạch Túc Túc nhìn về phía bà cụ bên cạnh. 

“Trước khi đi bà ăn một ít rồi, thằng nhóc thúi kia nấu.” Bà cụ ghét bỏ nói, “Quả nhiên không ngon, bà bị cháu chiều khẩu vị ăn uống mất rồi.” 

“Con đã cố hết sức rồi đấy.” Thẩm Lệ Minh ngây thơ nhướng mày. 

Sau khi vòng xuống hầm để xe, Thẩm Lệ Minh dừng xe, mở cửa cho hai người phụ nữ ngồi ở ghế sau, bàn tay che chắn nóc xe để tránh bị đụng phải đầu. 

Mạch Túc Túc rất ít khi đến những trung tâm thương mại kiểu này, cô không có hoạt động giải trí nào, một phần tiền lương ít ỏi gửi về nhà, một phần đưa cho Vương Lăng, số còn lại không đủ để chi trả cho bất kỳ khoản nào khác. 

Trước mặt tràn ngập đồ vật chói mắt, Mạch Túc Túc đuổi theo hai bà cháu, không dám nhìn lại.

“Bà không đi nữa đâu, cháu kén chọn vừa thôi, thậm chí còn không nói muốn mua gì.” Liên tục vào mấy cửa hàng, Thẩm Lệ Minh không chọn được gì cả, bà cụ tức giận đến mức đánh cháu trai, “Con còn phiền phức hơn cả một bà già như bà.” 

“Nếu không thì bà tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi ạ?” Thẩm Lệ Minh ăn một đòn không đau không ngứa, tiếp tục dìu bà cụ. 

“Nghỉ cái gì mà nghỉ, bà muốn đi xem đồ của mình.” Bà cụ tính tình trẻ con lẩm bẩm, không muốn lãng phí thời gian của mấy người trẻ tuổi nên hất tay cháu trai ra, đi thang máy lên tầng, “Túc Túc, cháu đi cùng Lệ Minh nhé, mua gì cũng được, miễn là có thể mặc được là được, nếu dong dài quá thì mua cả một bao tải nhé.” 

“Bà…” 

“Không sao.” 

Mạch Túc Túc muốn đi theo bà cụ nhưng bị Thẩm Lệ Minh ngăn cản. 

“Chị đi cùng em.” Thẩm Lệ Minh nghịch ngợm chớp mắt, “Mua xong chúng ta đi tìm bà, sẽ nhanh thôi.” 

“Được rồi.” Mạch Túc Túc gật đầu xem như đồng ý. 

Không biết có phải ảo giác hay không mà vừa rồi Thẩm Lệ Minh vẫn đang lang thang như không có phương hướng, sau đó đi cùng Mạch Túc Túc liền đi thẳng vào một cửa hàng quần áo nam. 

Tông màu chủ đạo là xám và đen, ánh sáng trông có vẻ lạnh lùng, trang trọng, là một cửa hàng bán đồ vest. 

“Sao lại vào đây?” Mạch Túc Túc nhìn bộ vest lịch sự trên người ma nơ canh. 

“Một tháng nữa đến lễ hội văn hóa của trường.” Thẩm Lệ Minh thong thả lựa chọn, bâng quơ nói: “Em muốn biểu diễn.” 

“Giỏi vậy sao!” Mạch Túc Túc kêu lên, sau khi nhận ra ánh mắt của nhân viên cửa hàng đang tập trung vào mình, cô nhanh chóng hạ giọng, “Giỏi lắm.” 

“Cảm ơn chị đã khen em nhé.” Tia ngưỡng mộ trong mắt người phụ nữ đã thỏa mãn sự kiêu ngạo nam tính của Thẩm Lệ Minh. Sự bất mãn ban đầu khi bị ép tham gia biểu diễn đã chuyển thành mong đợi, đến lúc đó anh sẽ đưa cô đi xem. 

Nhân viên trong quán lắng nghe cuộc đối thoại, dùng ánh mắt sắc bén đánh gia hai người, quần áo của người đàn ông có giá trị xa xỉ, trong khi người phụ nữ lại mặc quần áo giá rẻ, mà người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn người đàn ông, giới trẻ bây giờ thích mấy chị gái lớn tuổi sao?

“Cái này.” Thẩm Lệ Minh vốn không phải kiểu người thích mua sắm, lúc trước nói như vậy chỉ để đánh lạc hướng bà cụ, hiện tại thấy hợp mắt trực tiếp chọn luôn. 

“Dạ vâng thưa anh.” Nhân viên cửa hàng đi đôi giày cao gót, bước chân uyển chuyển dẫn Thẩm Lệ Minh, “Phòng thử đồ ở bên này ạ.”  

Theo nhận thức của Mạch Túc Túc, “bộ vest đắt tiền” này đàn ông chỉ mặc một lần khi kết hôn, ngồi ở ghế chờ, cô không nhịn được mà tưởng tượng hình ảnh Vương Lăng mặc vest——nhưng chẳng có hình ảnh nào hiện ra cả, ngược lại, cô có thể tượng tượng ra dáng vẻ của Thẩm Lệ Minh. 

Con người đúng là khác nhau, Mạch Túc Túc đưa ra kết luận. Cô buồn chán lấy điện thoại ra, phát hiện trong nhóm Wechat có hơn 99 tin nhắn của đồng nghiệp bàn luận về chiếc xe đến đón cô ngày hôm nay.  

-----

“Các cô có nhìn thấy chiếc xe kia không?” 

“Hình ảnh, hình ảnh”, có người tìm ra mẫu xe giống hệt trên mạng rồi gửi vào trong nhóm. 

“Đúng, chính là cái này.” 

“Người bình thường có thể lái chiếc xe này sao?” 

“Các cô chỉ lo nhìn xe, không nhìn thấy người lái xe sao? Đẹp trai lắm, một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai.” 

“Mạch Túc Túc được lắm, không nói tiếng nào mà quen được một đại gia trẻ tuổi.” 

“Chị Túc Túc nói đó là cháu nội của bà chủ nhà.” 

“Ai biết được, bà cụ đó cũng nhiều tiền, lần nào tới cũng gọi những món đắt tiền.” 

“Cô có ý gì? Bà cụ là người tốt bụng, nếu không phải bà ấy luôn khen ngợi cô trước mặt quản lý thì cô được thăng chức lên làm bếp phó nhanh như vậy chắc!” Người gửi tin nhắn này là cô gái muốn nhìn xem Vương Lăng trông như thế nào. Quan hệ giữa cô gái và Mạch Túc Túc khá tốt, nên không chịu được việc người khác nói xấu Túc Túc.  

“Không có ý gì cả, chỉ cảm thán một chút mà thôi.” 

“Tôi nói ŧıểυ Ngô này, chị Túc Túc của cô ra ngoài ăn đồ ăn ngon, còn cô không phải về nhà uống nước lã sao?” 

“Nước lã vẫn tốt hơn nước chanh.” 

——

Mạch Túc Túc càng đọc càng khó chịu, hành động vô ý của nhà họ Thẩm lại dẫn đến chỉ trích như vậy, cô muốn giải thích nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cảm giác bất lực này khiến cô ảo não. 

Ngay khi cô đang loay hoay với chiếc điện thoại của mình, không biết nhân viên cửa hàng đã đứng trước mặt cô từ khi nào. 

“Thưa cô, anh kia có chuyện gọi cô ạ.” 

“Hả?” Cách xưng hô xa lạ khiến Mạch Túc Túc hoảng hốt. 

“Thưa cô, anh kia có việc gọi cô ạ.” Nhân viên cửa hàng lặp lại nụ cười giả tạo, trong lòng thầm phàn nàn, sao nào, công tử trẻ tuổi kia kêu cô vào phòng thay quần áo làʍ t̠ìиɦ đó? 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc