Dọn dẹp phòng bếp không tốn nhiều thời gian, Mạch Túc Túc buộc túi rác trong phòng, như vậy ngày mai lúc đi làm có thể trực tiếp mang đi, không cần để bà cụ phải đi một chuyến.
Sau khi làm xong hết việc, Mạch Tú Túc nghĩ vẫn nên cắt một chút hoa quả cho Thẩm Lệ Minh, cô nhìn ra ngoài phòng khách định hỏi một lần nữa nhưng phát hiện ngoài đó không một bóng người.
Cô chú ý tới cửa phòng tắm đang mở nhưng không nghe thấy tiếng nước.
“Lệ Minh, cậu đang nhìn cái gì vậy?” Mạch Túc Túc đứng ở cửa phòng tắm, khó hiểu nhìn bóng lưng của Thẩm Lệ Minh.
“Chị có biết…Làm thế nào để nước chảy ra không?” Thẩm Lệ Minh đứng trước bồn rửa mặt, hai tay khoanh trước ngực, giọng nói trầm thấp càng làm tăng thêm ái muội cho không gian nhỏ bé.
Đáng tiếc, Mạch Túc Túc ngây thơ, không hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn.
“Cậu muốn đi tắm à? Tay không được dính nước thì phải?” Bà cụ nói vết thương của Thẩm Lệ Minh đúng là không nghiêm trọng, nhưng theo Mạch Túc Túc thì nó vẫn đau, nhất là khi chạm vào nước.
Không ai không sợ đau, đến cả cô cũng rất sợ đau.
“Gội đầu thôi.” Đối phương đã đoán trước được “sự bối rối” của cô, Thẩm Lệ Minh trả lời một cách tự nhiên, bất đắc dĩ chỉ vào bồn tắm, nhà của người già, bồn tắm được xây thấp xuống để phù hợp với bà cụ, “Bồn tắm thấp quá, cúi không thoải mái.”
“Như vậy…” Trong đầu Mạch Túc Túc hiện ra hình ảnh Thẩm Lệ Minh hơi ngồi xổm, eo cúi xuống trong bồn tắm, cô cố nhịn cười nói, “Quên không nói với cậu vòi hoa sen hoạt động không tốt lắm.”
“Vậy phải làm sao?”
“Không sao, cứ để tôi.” Mạch Túc Túc cởi dép lê, đi chân đất vào bồn tắm, kéo léo nghịch đầu nối vòi hoa sen, “Vặn chặt lại là được.”
“Sao không đổi sang cái khác?” Thẩm Lệ Minh không hề có ý thức mình là cháu trai, ném vấn đề cho Mạch Túc Túc, nhằm tăng thêm gánh nặng tâm lý cho người phụ nữ.
“Xin lỗi, tôi đang chờ tháng sau nhận lương rồi mới đổi.” Mạch Túc Túc xin lỗi.
“Là lỗi của em không thường xuyên về nhà.” Tính cách của đối phương rất dễ khống chế, loại thủ đoạn ức hiếp này khiến Thẩm Lệ Minh hài lòng, nhưng bề ngoài, trông cậu vẫn như đang tự trách bản thân.
“Không trách cậu được, bận học cũng không còn cách nào khác.” Vòi hoa sen treo trên cao, Mạch Túc Túc phải giơ tay mới với tới, theo chuyển động của cô, áo bị kéo lên, để lộ vòng eo nhỏ.
Lúc này Thẩm Lệ Minh mới phái hiện sau eo của người phụ nữ có vết hõm rõ ràng, điều này càng khiến cô thiếu làm hơn.
“Đúng rồi nếu cậu muốn gội đầu thì tốt hơn hết nên dùng túi bóng che cánh tay bị thương lại, nếu không sẽ bị dính nước…A!”
Không ngờ van nước đang ở trạng thái mở, ngay khi vòi hoa sen được vặn lại, dòng nước xối ướt toàn bộ người Mạch Túc Túc, tiếng hét to bật ra khỏi cổ họng.
Dáng vẻ chật vật của người phụ nữ đập vào mắt Thẩm Lệ Minh, chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè trong suốt, bám sát vào cơ thể mềm mại, bày ra hai bầu ngực hoàn hảo, tuyệt đẹp.
“Chị Túc Túc, chị không sao chứ?” Thẩm Lệ Minh tắt van nước, giả vờ hỏi thăm, nhưng trong lòng lại đang thầm bình luận cái áo lót này cũng quá dâm.
“Không sao.” Mạch Túc Túc dùng mu bàn tay lau nước dính trên mặt, vắt mái tóc ướt, “Xem ra tôi cũng phải gội đầu.”
“Tốt hơn hết là chị nên đi thay quần áo trước khi gội đầu.” Cảnh xuân khiến người ta nhìn đến đỏ mắt, nhưng điều này không hiếm nên Thẩm Lệ Minh lên tiếng nhắc nhở.
“Ừ, ướt hết rồi.” Mạch Túc Túc vừa bước ra khỏi bồn tắm vừa trả lời, cô cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy ngực mình thì lập tức đỏ mặt, màu đỏ lan đến tận mang tai, “Tôi…Tôi đi thay quần áo.”
“Đi đi.” Thẩm Lệ Minh chủ động nhường đường, bình tĩnh nhìn bóng lưng xấu hổ bỏ của chạy lấy người, lại nhìn bàn tay quấn băng gạc của mình, suy nghĩ xem lát nữa nên lấy cớ gì để tiếp cận gần hơn.
“Thỏ” khôn có ba hang, anh cần phải nghĩ cách chui vào hang thỏ này.
Mạch Túc Túc về phòng, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm xuống, cô chán nản vỗ má mình, biết mình xấu hổ nên không nhịn được mà than thở: “A…”
Căn phòng Túc Túc ở hiện tại là phòng học trước đây của Thẩm Lệ Minh, trên tường dán đầy giấy khen, cô thích căn phòng này nên đã từ chối lời đề nghị chuyển vào phòng ngủ dành cho khách của bà cụ.
Một chiếc bàn học, một chiếc tủ gỗ đựng quần áo đơn giản, một chiếc giường nhỏ là đủ cho Mạch Túc Túc, ít nhất cũng khá hơn căn nhà thuê trước đó rất nhiều.
Mạch Túc Túc kéo rèm, chuẩn bị thay quần áo thì thoáng nhìn bức ảnh chụp Thẩm Lệ Minh trên bàn, lúc ấy chàng trai vẫn còn nét ngây ngô của học sinh cấp hai.
Nhìn bức ảnh này một lúc lâu, lần đầu tiên Mạch Túc Túc cảm thấy có gì đó là lạ, nam nữ thụ thụ bất thân. Nghĩ đến việc chàng trai nhỏ hơn mình 4 tuổi đã trưởng thành, lúc này đang đứng ở ngoài phòng tắm, thân hình cao lớn, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khi gọi cô là “chị” thì trên môi anh xuất hiện một nụ cười.
Khá là dễ thương đấy chứ.
Mạch Túc Túc không khỏi nghĩ đến gia đình ở quê, cha mẹ và cả các em, cô thích cái cảm giác ấm áp, thân mật giữa những người thân này.
Bộ dạng mà Thẩm Lệ Minh cố tình biểu hiện ra ngoài đã đánh vào trái tim người phụ nữ, khiến cô hoàn toàn không phòng bị, cảm giác kỳ lạ giữa nam và nữ cũng hoàn toàn biến mất.
Sau khi thay quần áo khô, dùng khăn lau tóc, Mạch Túc Túc cầm quần áo đã thay đi vào phòng tắm, nhưng vừa bước cô, cô đã không nhịn được mà bật cười.
Thẩm Lệ Minh ngồi co ro trên chiếc ghế thấp mà bà cụ dùng để nhặt rau, tay phải bọc một cái túi nilon, tay trái lúng túng cầm vòi hoa sen để nước xối xuống đầu. Nghe thấy tiếng cười, Thẩm Lệ Minh kịp thời đặt vòi hoa sen xuống, nghiêng nửa đầu nói với người đó: “Chị, đừng cười nữa.”
Bởi vì nước chảy xuống mặt nên người đàn ông chỉ có thể hé mở mắt, mái tóc đen dính vào trán trông ngoan ngoãn khó tả, tóm lại là muốn đáng thương thế nào thì đáng thương thế đó.
“Không cười.” Mạch Túc Túc đặt chiếc khăn lông lên vai, nếu đã quyết định coi người ta như em trai mình, cô cũng không khách sáo nữa, đi được vài bước thì ngập ngừng hỏi, “Nếu em không ngại thì chị có thể giúp em?”
“Ừ, phiền chị rồi.” Đó chính xác là điều anh muốn, đương nhiên Thẩm Lệ Minh sẽ không từ chối, anh đặt vòi hoa sen vào tay cô.
“Vậy em nhắm mắt lại đi.” Mạch Túc Túc dịu dàng nói, cô ngồi ở mép bồn tắm gội đầu cho đối phương, lòng bàn tay thoa dầu gội lên tóc rồi vò để tạo bọt.
Tóc của Thẩm Lệ Minh không ngắn, là kiểu tóc được giới trẻ ưu chuộng nhất hiện nay, mái tóc đen quấn quanh giữa những ngón tay của Mạch Túc Túc, dày và mềm mại.
Nghe nói người tóc cứng thì tính tình không tốt, ngược lại tóc mềm sẽ tốt, nghĩ đến người đàn ông trước mặt lặng lẽ cúi đầu làm theo ý mình, người bị vẻ ngoài che mắt như Mạch Túc Túc cảm thấy điều này rất có lý.
Trên ngón tay của người phụ nữ có những vết chai rõ ràng, cô ấn xuống da đầu cậu một lực thích hợp để giảm bớt mệt mỏi, Thẩm Lệ Minh yên tâm tận hưởng.
“Đến lúc xả nước rồi.”
“Ừ.”
Trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước chảy thì không có quá nhiều tiếng nói chuyện, Mạch Túc Túc kiên nhẫn gội đầu cho anh rồi dùng khăn lau khô, đối phương chỉ cần ngồi trên chiếc ghế nhỏ, không cần phải mất sức.
Thẩm Lệ Minh không còn cúi đầu nữa, anh ngồi thẳng, so với bồn tắm bên cạnh Mạch Túc Túc thì thấp hơn một đoạn.
“Cuối cùng cũng có thể nhìn từ trên xuống.” Mạch Túc Túc lau nước dính trên tai anh, “Lệ Minh, em cao bao nhiêu?”
“1m87, chị ngồi xuống đi.” Thấy cô nghiêng người lau tóc cho mình không tiện, Thẩm Lệ Minh chu đáo ra hiệu bảo cô ngồi xuống, sau đó chuyển chiếc ghế mình đang ngồi đến trước mặt Mạch Túc Túc, cơ thể chen vào giữa hai chân đối phương, dựa đầu vào ngực cô.
Những động tác ái muội là bước thử của Thẩm Lệ Minh, đến trạng thái này rồi, không biết chị gái thỏ con đến khi nào mới phản ứng lại.
“Tuyệt thật.” Mạch Túc Túc ghen tỵ nói, cô chỉ cao 1m59, rõ ràng có thể tăng lên 1m60, nhưng…Haiz, “Chị cũng muốn cao.”
“Chị Túc Túc hiện tại rất vừa vặn.” Vừa vặn ôm làʍ t̠ìиɦ, nửa câu sau tạm thời chỉ có thể nói trong lòng, Thẩm Lệ Minh an ủi cô.
“Cảm ơn.” Cô dùng khăn lông lau mái tóc xù lông như đang đùa nghịch, Mạch Túc Túc không khỏi nghĩ đến con chó lông vàng mình gặp trong ŧıểυ khu.
“Không có gì.” Bạn học Thẩm, con sói ngụy trang thành chó lông vàng không hề cảm thấy tội lỗi.
“Không cần phải trả lời nghiêm túc như vậy đâu.” Mạch Túc Túc bị chọc cười.
Hai người loay hoay trong phòng tắm, đến khi tóc khô thì bà cụ cũng trở về.
“Túc Túc, Lệ Minh.” Bà cụ sau khi thắng cuộc thi khiêu vụ thì tâm trạng rất tốt.
“Bà về rồi ạ.” Mạch Túc Túc đi ra đón trước, theo sau là Thẩm Lệ Minh.
“Bà về rồi.” Bà cụ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô gái, nhận ra tóc của Thẩm Lệ Minh vừa mới được gội, bị xoa đến mức xõa tung, “Thằng nhóc cháu gội đầu rồi à? Không phải bà nói với cháu không được tùy tiện chạm vào nước sao?”
“Dạ không, chị Túc Túc giúp con.” Thẩm Lệ Minh đỡ tay bà cụ, đi cùng bà cụ, ngồi xuống ghế sô pha.
“Như vậy à? Làm phiền Túc Túc rồi, sao nó lại không biết xấu hổ như vậy chứ!” Bà cụ trừng mắt trách móc cháu trai, bà biết cô gái nhỏ tốt tình, nhưng cũng không thể làm phiền người khác như vậy.
“Lệ Minh cũng đã gọi cháu là chị…Chuyện nhỏ thôi ạ.” Mạch Túc Túc không chịu nổi việc bà cụ xin lỗi mình nên vội vàng giải thích.
“Con giỏi chiếm tiện nghi thật đó.” Bà cụ biết tính của cháu trai, nó có thể gọi cô là chị thì chắc chắc hai người ở chung không tệ.
Nhưng như vậy không phải càng không thể ở bên nhau sau? Cho dù không có cái cậu bạn trai kia. Mắt của bà cụ không kém, bà cảm thấy cái cậu Vương gì đó không xứng với bé Mạch, làm gì có chuyện đàn ông dựa dẫm vào phụ nữ…
“Ngày mai bà có hẹn với mấy chị em già nữa không ạ?”
“Không, con có chuyện gì không?” Bà cụ ghét việc cháu gọi chị em già, tức giận trả lời anh.
“Quần áo thì sao? Chú không mang quần áo đến cho con, ngày mai cháu muốn đến trung tâm thương mại, vừa hay mua thêm vài bộ cho bà.”
“Quần áo cho bà à? Bà thích.” Bà cụ là một người yêu cái đẹp nên lập tức đồng ý, không quên hỏi Mạch Túc Túc, “Túc Túc đi cùng bà không?”
“Nhưng ngày mai cháu phải đi làm.” Mạch Túc Túc khó xử nói.
“Tan làm thì đi.” Thẩm Lệ Minh mở miệng, thái độ có phần gượng ép.
“Đúng vậy, cháu tan làm thì chúng ta đi, vừa hay ăn ở ngoài luôn, tiết kiệm tiền giúp cháu.” Một tay bà cụ nắm tay cháu trai, một tay nắm tay Mạch Túc Túc, “Thằng nhóc thối đó nhiều tiền tiêu vặt lắm, để nó mời.”
“Chuyện này…” Mạch Túc Túc vẫn còn do dự.
“Tan làm chúng ta đi có được không?” Thẩm Lệ Minh nheo mắt, nói thêm hai chữ cuối cùng.
“Được…”