Ép Buộc Chị Gái Thuê Nhà Ngủ Cùng

Chương 7: Hàng trăm mưu kế của bạn học Thẩm

Trước Sau

break

Có gì đó…Không đúng lắm. 

Đã một tuần kể từ ngày đi mua sắm, chứng kiến cảnh tượng kinh diễm trong cửa hàng sườn xám, mấy ngày gần đây Thẩm Lệ Minh cũng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác nghẹn khuất khó tả. 

Người phụ nữ không phản đối sự gần gũi mơ hồ của anh, nhưng đồng thời—— cũng không đáp lại, thỉnh thoảng đỏ mặt và ngượng ngùng chỉ là phản ứng sinh lý do cơ thể nhạy cảm khơi dậy mà thôi. 

Thẩm Lệ Minh thích gái đẹp, nhất là người có thân hình gợi cảm, đây cũng là lý do khiến Mạch Túc Túc thu hút anh, trước đây anh với bạn gái đều là theo nhu cầu, dù là tiền bạc hay ngoại hình, anh đều không thiếu, nhưng hiện tại, người đàn ông với tư cách là một người thợ săn, dường như đã bị con mồi khinh thường. 

Con thỏ đó thật sự không coi anh là người khác giới. 

Tuy đây là hiệu quả mà Thẩm Lệ Minh muốn, lợi dụng thân phận chị em để chiếm tiện nghi, mang tâm lý ăn thịt Mạch Túc Túc đến chết, nhưng cuối cùng chẳng phải là để người phụ nữ này ở dưới người mình, bị mình thịt đến chết sao? 

Thẩm Lệ Minh đã sơ suất, anh hiểu rõ khoảng cách giữa hai người, nhưng anh chỉ nhìn mối quan hệ này từ góc độ của bản thân, là anh đánh giá thấp Mạch Túc Túc. 

“Chị, chị thú vị hơi tôi nghĩ đấy.” Người đàn ông nhìn vào chiếc gương dính giọt nước trong phòng nước, khóe môi cong lên đầy thích thú. 

Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng, Mạch Túc Túc không có đồ trang điểm, đồ dùng vệ sinh duy nhất cũng chỉ là những nhãn hiệu bình dân rẻ tiền. 

Thẩm Lệ Minh mở bọt dao cạo râu, mùi hương bạc hà nồng nặc lập tức bao trùm toàn bộ vị ngọt. 

“Bà nội, Lệ Minh, cháu để bữa sáng trong bếp, hai người nhớ ăn nhé.” Mạch Túc Túc vẫn chưa đi giày thể ȶᏂασ xong, đeo túi lên lưng, chuẩn bị đi ra ngoài thì gọi ới lại vào trong nhà. 

“Tan làm em sẽ đến đón chị nhé.” 

“Không cần đâu, cậu nhớ ăn sáng đấy nhé, đừng bỏ bữa.” Mạch Túc Túc xỏ giày, chạy xuống lầu bắt xe buýt.

Bị từ chối một lần nữa, Thẩm Lệ Minh đã nhiều lần đưa ra đề nghị đón cô tan làm, nhưng không lần nào là không bị từ chối. 

Cô không keo kiệt dịu dàng, ân cần với người khác, đồng thời kiềm chế bản thân không tùy tiện được đón nhận ý tốt của người khác, lối sống của Mạch Túc Túc thoạt nhìn có vẻ hòa đồng nhưng thực tế lại rất khó để tiến vào trái tim cô. 

“Đúng là khó chiều.” Thẩm Lệ Minh nhỏ giọng nói một câu. 

“Túc Túc đi làm rồi à?” Bà cụ sau khi tưới hoa ngoài ban công xong thì đi vào, nhìn thấy trong nhà chỉ còn lại cháu trai. 

“Dạ, cháu đã nói sẽ đến đón chị ấy tan làm nhưng chị lại không đồng ý.” Thẩm Lệ Minh lên kế hoạch giải cứu qua một khúc cua, bắt đầu từ bà cụ. 

“ŧıểυ Túc cố chấp, không cần cháu đón đâu.” Bà cụ đi vào phòng bếp, bê bữa sáng do cô chuẩn bị ra. 

Cháo trắng ninh mềm và đặc sệt, trứng muối ngâm mấy tháng trước đã ngấm gia vị, sau khi bóc vỏ thì thơm béo, có màu cam, kèm theo một đĩa dưa chua giòn sần sật. 

Thẩm Lệ Minh không thích mấy món nước nên Mạch Túc Túc chuẩn bị riêng cho anh bánh bao hấp. 

“Chị ấy không cảm thấy vất vả sao?” Múc cháo cho bà nội, Thẩm Lệ Minh ngồi phía đối diện. 

“Túc Túc không giống với mấy đứa trẻ tuổi các cháu, nó đi làm sớm, lại có một người bạn trai như vậy nên quen rồi.” Bà cụ bưng bát lên, dóc mép chén uống một ngụm. 

“Chị ấy thích bạn trai lắm ạ?” Thẩm Lệ Minh tùy tiện ăn sáng. 

“Nói như thế nào nhỉ, giống như bà và ông nội cháu ở bên nhau ấy, tình cảm nảy sinh từ nhỏ, quen nhau nên ở với nhau cả đời.” Nhắc đến người bạn già đã qua đời của mình, biểu cảm của bà cụ trở nên dịu dàng hơn, nhưng khi nghĩ đến Túc Túc, bà cụ lại cảm thấy đau lòng, chàng trai kia không phải một người bạn trai tốt, “Có lẽ trong lòng Túc Túc không có khái niệm thích là gì, đơn giản chỉ là tình cảm của những người lớn lên cùng nhau từ bé, một khi đã nhận định thì sẽ không muốn thay đổi.” 

“Chị Túc Túc thật dịu dàng.” Thẩm Lệ Minh bình tĩnh nói, không sao cả, anh giúp cô thay đổi.

“Cho nên bà mới thương con bé, ai gu.” Bà cụ lại thở dài. 

Một bữa sáng, hai bà cháu đều có suy nghĩ riêng, bà cụ ăn xong thì đi bộ đến phòng sinh hoạt của người già, Thẩm Lệ Minh ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, cơ thể lười biếng sau mấy ngày cũng không muốn quay lại trường vội, dù sao thì trường cũng không thúc giục. 

Khoan đã…trường học. 

Thẩm Lệ Minh đang nằm trên ghế sô pha đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, dường như Mạch Túc Túc rất hứng thú với trường học của mình, cảnh tượng lần đầu gặp nhau vẫn còn hiện rõ trong đầu anh, sau khi người phụ nữ kia bước vào cổng trường, sự hứng thú của cô đột nhiên tăng cao…Không khó để nhận ra điều này trong khi nói chuyện. 

Chiều tối, hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời, các bến xe buýt thưa thớt bóng người. 

“Chị Túc Túc, hôm nay chị nấu món này thế nào vậy? Chị có bí quyết gì không? Em nấu thử nhưng không ngon bằng của chị.” ŧıểυ Ngô thì thầm với Mạch Túc Túc, cô bé hoạt bát, tóc đuôi ngựa sau đầu lắc lư. 

“Em cầm thìa đảo không ổn định, lúc xào nhiệt độ không đều.” Mạch Túc Túc ấn ngón tay lên trán cô bé. 

“Vậy em sẽ luyện tập nhiều hơn!” ŧıểυ Ngô gật đầu ghi nhớ. 

“Sao không luyện cách bắt chồng giàu đi.” Phó bếp là một người phụ nữ gần 30 tuổi, trang điểm đậm, đi giày cao gót cũng sắc sảo như khuôn mặt, cô ta trang điểm mấy ngày liên tiếp cũng không gặp được Thẩm Lệ Minh. 

“Chị nói nhảm cái gì vậy…” ŧıểυ Ngôn phản ứng trước, bước tới che chắn trước người Mạch Túc Túc. 

“Bếp phó biết câu như thế nào không? Có thể dạy tôi không?” Cô nắm lấy tay ŧıểυ Ngôn, lắc đầu tỏ ý mình không sao. Đương nhiên Mạch Túc Túc biết lời nói của cô ta ám chỉ điều gì, bản thân cô cũng nghênh ngang tiếp đón chứ không hề né tránh. 

“Cô còn muốn tôi dạy cô? Không phải một già một trẻ nhà họ Thẩm đều bị cô quyến rũ sao?” Biển số xe của Thẩm Lệ Minh rất đặc biệt, cộng với dòng họ của anh, không khó để tra ra thân phận của anh. 

“Cậu ấy không bị tôi quyến rũ, nếu phó giám đốc muốn thì thử đi, khuôn mặt dày phấn của cô nhất định sẽ quyến rũ được em trai tôi.” Mạch Túc Túc rất ít khi tranh cãi với người khác, cô kiên nhẫn giải thích rất nhiều ngày nhưng vẫn có người ác ý muốn vu khống cô. 

“Cô nói vậy là có ý gì? Tôi đâu có vô liêm sỉ như cô.” Phó giám đốc tức đến đỏ mặt, “Cái loại một chân đạp hai thuyền.” 

“Một chân đạp hai thuyền cũng là bản lĩnh của tôi, cô hâm mộ tôi cũng không làm được.” Mạch Túc Túc kéo ŧıểυ Ngôn đi, không muốn nói chuyện với đối phương. 

“Chẳng phải chỉ là một con nhà quê hôi hám thôi sao…A!!” Phó giám đốc đột nhiên hét lên giữa chừng. 

Tối qua trời mưa, đường đá cũ, thoát nước kém, trước trạm xe có vài vũng nước, đúng lúc này, một chiếc xe đi ngang qua phanh gấp, nước bắn tung tóe khắp người phó giám đốc, chuyện xảy ra khi Mạch Túc Túc và những người khác vừa mới đứng sang bên cạnh, may mắn thoát nạn. 

“Chị, buổi tối vui vẻ.” Bạn học Thẩm hạ cửa sổ xe xuống, dựa lưng vào ghế, nở nụ cười quyến rũ. 

“Cậu…Sao cậu lại đến đây?” Mạch Túc Túc bị nụ cười của anh lây nhiễm. 

“Em nghĩ chị…Đi làm vất vả nên mới tới đây.” Giọng nói của người đàn ông nam tính, cố ý ngắt câu để giải thích lý do. 

“Tôi đã nói không cần rồi mà.” Mạch Túc Túc buồn rầu cắn môi dưới, phó giám đốc ướt sũng người đứng bên cạnh với sắc mặt u ám, không biết ngày mai lại thêm mắm thêm muối gì nữa. 

“Thật ra em có một chút việc muốn nhờ chị giúp.” Thẩm Lệ Minh xuống xe, đi vòng qua đầu xe mở cửa cho cô, “Chị lên trước đi đã, trạm xe buýt không tiện để đỗ xe.” 

“Cái này…” Mạch Túc Túc nhìn ŧıểυ Ngôn đứng bên cạnh. 

“Chị Túc Túc, chị đi trước đi, em đứng đợi xe buýt một mình là được rồi.” ŧıểυ Ngô trả lời.

“Nếu không ngại thì em có thể đưa đồng nghiệp của chị về trước.” 

“Ai da, không ngại không ngại.” ŧıểυ Ngô không ngờ mình lại được mời, lập tức vui vẻ kéo Mạch Túc Túc ngồi vào ghế sau. 

“Vậy tôi cũng…” Phó giám đốc lúc đầu còn hùng hổ chửi bới, nhưng vừa nghe tin được ngồi xe sang thì vội vàng thò đầu qua. 

Thẩm Lệ Minh nhìn cũng không thèm nhìn, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, khởi động xe, khi nổ máy, phó giám đốc lại ướt đẫm nước. 

“Ha ha, chị Túc Túc, chị nhìn bộ dạng của bà già kia kìa, buồn cười quá.” ŧıểυ Ngô cười lớn sau khi nhìn thấy phó giám đốc dậm chân ở trạm xe buýt.  

“Ngô Thiến.” Mạch Túc Túc gọi tên cô nàng. 

“Em xin lỗi.” ŧıểυ Ngô lẩm bẩm. 

“Chị, xảy ra chuyện gì sao?” Đầu sỏ gây tội quan tâm hỏi. 

“Không có gì.” Mạch Túc Túc trả lời qua loa lấy lệ. 

“Cái người phụ nữ vừa rồi nói chị Túc Túc một chân đạp hai thuyền.” Ngô Thiến nghĩ sao nói vậy, không quên lén nhìn biểu cảm của Thẩm Lệ Minh, mặc dù chị Túc Túc nói người đàn ông này coi chị ấy như chị gái nhưng cô nàng vẫn không tin, cô nàng sợ Mạch Túc Túc bị lừa. 

“Đó là bản lĩnh của chị tôi, chị ta hâm mộ cũng không với được.” Thẩm Lệ Minh khẽ đáp lại, không hề có gì khác thường. 

“Sao lời này nghe quen quen thế nhỉ.” Ngô Thiến gãi đầu. 

——

Đưa Ngô Thiến về nhà không mất nhiều thời gian, Thẩm Lệ Minh chở Mạch Túc Túc đến địa điểm đã định. 

“Không phải đã nói cậu không cần tới sao.” Đến khi không còn ai khác, Mạch Túc Túc mới nhỏ giọng nói, cô không hài lòng với hành vi của Thẩm Lệ Minh, “Thật không nghe lời.”

Thật không nghe lời…Giọng nói thủ thỉ của người phụ nữ rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Thẩm Lệ Minh, anh nhịn cười nói: “Xin lỗi, tại em thực sự có việc.” 

“Việc gì?” 

“Trường gọi điện thoại thông báo phải nhường chỗ cho khách quý đến ở dự lễ kỷ niệm thành lập trường, phòng ký túc xá của em phải chuyển đi, mấy ngày nay không ai ở, cũng không có ai thu dọn đồ cho em.” 

“Cho nên?”

“Phiền chị đi cùng em.” 

“Ừ.” Trong lòng Mạch Túc Túc nở hoa, cô lập tức quên mất tin đồn ngày mai mình có thể phải đối mặt. 

“Chị, chị không muốn đến trường cùng em sao?” 

“Muốn!” 

Sao có thể không muốn! Mạch Túc Túc học hết cấp hai đã bỏ học, cô có niềm khao khát vào đại học nên mới kiên trì muốn Vương Lăng đi học, chỉ tiếc đối phương không thích cô đến trường anh ta. 

“Vậy là tốt rồi, hiện tại đang là thời gian ăn tối, chị có thể đi dạo, cây xanh của trường chúng em…” 

“Tốt nhất cả nước!” 

“Ừm.” Nhìn phản ứng của Mạch Túc Túc, Thẩm Lệ Minh biết lần này mình đã gãi đúng chỗ ngứa. 

Thỏ thích ăn củ cải, vậy thì anh sẽ đút củ cải cho nó, Thẩm Lệ Minh không tin mình không ăn được người phụ nữ này.   

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc