Buổi trưa trong biệt thự Quốc Thị yên ắng đến mức từng tiếng bước chân, từng hơi thở cũng vang rõ. Ánh sáng dịu từ rèm cửa rơi xuống như một lớp voan mỏng, phủ lên những gương mặt đang cố giữ bình tĩnh cố giấu đi sự thay đổi tinh tế mà họ lo sợ An Chi có thể nhận ra. Cô vẫn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, vẫn đang ngồi đọc sách trong phòng khách.
Giữa bầu không khí đó, Quốc Hạo bước ra. Dáng người thẳng tắp, gương mặt sắc lạnh đặc trưng của người đứng đầu gia tộc khiến cả căn phòng như nín thở.
“An Chi, vào phòng ta một chút.”
Giọng ông trầm, dứt khoát.
An Chi bước lại gần, nụ cười nhỏ nhẹ vẫn giữ bên môi. Quốc Hạo nhìn cô sâu, rồi nói:
“Ngày mai sẽ có một buổi tiệc chào đón con trở về. Không đông người, chủ yếu trong nhà. Để con biết mình được chào đón.”
An Chi nhún vai, hơi nhướng mày, nụ cười hiền:
“Có cần đến vậy đâu ạ? Con vốn không để ý mấy chuyện hình thức.”
Quốc Hạo bật cười khẽ, tiếng cười mang theo điều gì đó khó đoán:
“Không mở tiệc thì ta lấy gì nhìn mặt bố con? Con đừng căng thẳng quá… bữa tiệc chỉ là hình thức. Còn nhiều chuyện khác nữa.”
Câu nói sau cùng như một lời cảnh báo mơ hồ.
An Chi chỉ kịp gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Rời phòng ông, cô có ý định tìm Quốc Minh. Nhưng khi đẩy cửa bước vào, căn phòng của anh lại trống vắng, lạnh đến mức cả gió cũng rít khẽ qua khe cửa sổ. Một chút hụt hẫng len lên trong tim cô.
Không tìm được Minh, An Chi liền bước sang phòng Quốc Thiên.
“Tiệc ngày mai là sao vậy? Sao em chưa hề nghe bố nói?”
Giọng cô thoáng nặng.
Quốc Thiên ngồi bên cửa sổ, ánh sáng rọi lên gương mặt anh dịu mà sắc. Anh đưa tay vuốt nhẹ má cô:
“Bố nói rồi mà. Chỉ là tiệc chào đón em thôi.”
“Không.” - cô khẽ cắt lời.
“Bố bảo đó không phải vấn đề chính. Có chuyện gì mọi người đang giấu em?”
Quốc Thiên nhìn sâu vào mắt cô.
“Em lo lắng sao?”
Không trả lời, nhưng cái cúi đầu nhẹ của An Chi đã đủ.
“Không sao đâu.” Anh khe khẽ cười
“Dù có chuyện gì, anh vẫn đứng về phía em.”
Không khí đang dần mềm xuống thì tiếng rầm của cửa mở mạnh vang lên. Quốc Minh đứng ở ngưỡng cửa, dáng người cao lớn nhưng loạng choạng đến khó tin. Đôi mắt đỏ hoe, hơi rượu nồng phảng phất.
Tư Nguyệt hốt hoảng chạy đến đỡ:
“Anh Minh… trời ơi… anh sao vậy?”
Minh không trả lời.
Anh chỉ lẩm bẩm, giọng khàn đặc:
“An Chi… An… Chi… anh… xin lỗi…”
“Đừng đi nữa… đừng bỏ anh lần nữa…”
“Anh không chịu nổi… nếu ngày mai em không còn ở đây…”
Giọng anh run như sắp vỡ.
Tư Nguyệt dìu anh đến sofa, cả thân hình như đổ sụp xuống người cô. Tim cô thắt lại, cảm xúc rối tung đến mức khó phân định là lo lắng, đau hay ghen.
Trên tầng, An Chi và Quốc Thiên bước xuống. An Chi nhìn sang, nụ cười dịu nhưng ánh mắt hơi se lại. Cô không nói gì, chỉ đứng cạnh Quốc Thiên.
Quốc Minh vẫn gọi tên cô, từng tiếng như xé ra từ lồng ngực:
“An Chi… đừng… đừng giận anh…”
Căn phòng bỗng nặng như chì.
Quốc Thiên thở dài, đặt tay lên trán Minh:
“Biết ngày mai có chuyện quan trọng, mà còn say đến thế này…”
An Chi khụm xuống bên cạnh Minh.
Không trách móc.
Không thở dài.
Chỉ lặng lẽ nhìn anh với ánh mắt trầm, dịu và đầy thấu hiểu.
Chính ánh mắt đó làm Tư Nguyệt nghẹn lại vì cô đọc thấy trong đó sự quan tâm mà Minh luôn khao khát.
Minh bắt đầu yên hơn. Quốc Thiên đứng dậy.
“Để anh dìu nó lên phòng.”
An Chi thẫn thờ đứng dậy đi theo.
Tư Nguyệt đi phía sau, bước chân nặng như kéo cả thế giới.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng cảm nhận: người Minh muốn thấy nhất… là An Chi.
Cửa phòng Minh mở ra. Ánh sáng đèn ngủ dịu, vàng nhạt như phủ một lớp sương trong.
“Được rồi, để em chăm anh ấy.”
Giọng An Chi nhỏ nhưng dứt khoát.
Cô đỡ Minh từ tay Quốc Thiên. Anh gần như đổ cả người về phía cô, hơi thở nặng nề phả lên vai.
Tư Nguyệt đứng ngoài cửa, chứng kiến cảnh ấy mà tim như bị xiết lại.
Danh phận cô đã có.
Nhưng trái tim người đàn ông này chưa từng hướng về cô.
Cửa khép lại.
Trong phòng chỉ còn hai người và hơi thở nồng rượu của Minh.
An Chi dìu anh ngồi xuống cạnh giường. Cô lấy khăn ấm vắt nhẹ nước, lau mặt anh. Động tác mềm như gió thoảng.
“Đau đầu…” – Minh khẽ rên.
“Uống đến mức này thì ai không đau?” – cô lắc đầu.
Minh mở mắt, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên sự chân thật hiếm hoi:
“Em… lo cho anh thật sao?”
“Không lo thì ai lo cho anh nữa?” – cô đáp nhẹ.
Cổ họng Minh khựng lại.
Bất ngờ, anh nắm tay cô, kéo mạnh khiến cô nghiêng người, bàn tay đặt lên ngực anh.
“Đừng nói vậy…”
Giọng anh khàn, run.
“Anh sợ… em lại rời xa anh…”
“Em không đi đâu.” An Chi thì thầm.
Minh lắc đầu như đứa trẻ sợ mất mẹ:
“Đừng… đừng đi… An Chi… anh xin lỗi… đừng ghét anh…”
An Chi muốn rút tay nhưng Minh giữ chặt như bám vào hơi thở cuối cùng.
Giây phút đó, cô đứng lặng.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh rõ ràng, nóng hổi.
Cô khẽ nói:
“Em ở đây.”
Câu nói mềm, nhưng sức nặng như một lời hứa.
Minh khép mắt, hơi thở dần đều.
Nhưng bàn tay anh… vẫn không buông tay áo cô.
Tư Nguyệt đứng dựa tường, mắt hoe đỏ.
Quốc Thiên khoanh tay, nhìn vào khoảng tối cuối hành lang.
“Ngày mai,” anh nói khẽ, “mọi thứ giữa bọn họ… sẽ không thể như trước nữa.”
Tư Nguyệt cúi đầu anh liền nói tiếp.
“Còn tối nay… là của họ.”
Nói rồi, cả hai rời đi một người nặng lòng, một người lạnh mà trĩu nặng.
Phía sau cánh cửa, tiếng thở của Minh hòa vào nhịp thở của An Chi trong căn phòng tĩnh lặng, như một sợi dây vô hình kéo họ lại gần nhau… trước cơn bão ngày mai.