Buổi sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm mỏng, rơi xuống nền đá cẩm thạch lạnh buốt. Căn biệt thự Quốc Thị im lìm đến mức nghe rõ từng nhịp kim đồng hồ nhích qua.
Tư Nguyệt dậy sớm. Không ai gọi cô bao giờ. Cô bước chân trần trên sàn, cảm giác lạnh lan dần qua từng kẽ ngón, rồi hít sâu một hơi lấy can đảm trước khi mở cửa bước ra khỏi căn phòng nhỏ dưới tầng trệt.
Phòng bếp đã sáng đèn. Gì Ca đang bận rộn, tiếng xoong chảo va nhẹ vào nhau vang lên khô khốc giữa không gian vắng. Hương cà phê, mùi bơ và bánh mì thoảng trong không khí thứ ấm áp hiếm hoi của buổi sáng.
Cô vừa định phụ giúp thì từ cầu thang lớn vang lên những bước chân quen thuộc.
Quốc Minh.
Sơ mi trắng, cúc trên cùng mở hờ, mái tóc còn rối nhẹ. Gương mặt anh vẫn lạnh và xa, như chẳng điều gì đủ khiến anh để tâm.
“Chào buổi sáng.”
Cô khẽ nói.
Anh chỉ gật đầu, nhạt đến mức nếu không để ý cô sẽ nghĩ mình nhìn nhầm. Anh ngồi xuống sofa, mở điện thoại đọc tin tức.
“Dì Ca, pha cho con ly cà phê.”
Dì Ca đáp mà mắt vẫn bận bịu:
“Đợi chút, dì chiên trứng đã.”
Rồi bà quay sang:
“Nguyệt, con pha giúp dì ly cà phê. Công thức dán ngay tủ lạnh.”
Cô hơi lúng túng.
“Dạ… nhưng con không biết khẩu vị anh ấy…”
“Không sao. Sáng nào nó cũng uống vậy.”
Cô lặng lẽ làm theo. Tiếng nước, tiếng muỗng khuấy vang lên đều đều nhỏ đến mức như sợ phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà này.
Khi cô đặt ly cà phê lên bàn, Quốc Minh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô.
“Giúp việc đâu hết rồi? Sao chỉ có cô?”
“Dạ… mọi người chuẩn bị bữa sáng, nên em phụ chút.”
Anh nhíu mày nhẹ chỉ một thoáng rồi nói:
“Được rồi. Nấu giúp tôi cháo trắng.”
Một mệnh lệnh đơn giản, nhưng đối với cô, lại như một sự cho phép hiếm hoi để tồn tại trong buổi sáng của anh.
Cô quay về bếp, tay run nhẹ nhưng ánh mắt sáng hơn. Trong nồi, cháo sôi lăn tăn, hơi nước bốc lên mờ đục. Cô khuấy đều, mỗi vòng khuấy như kéo dài những mong đợi mơ hồ.
Dì Ca liếc sang, giọng có chút tò mò:
“Sao sáng nay lại đòi cháo vậy trời?”
“Dạ… con không biết. Anh bảo vậy ạ.”
“Thằng nhóc này… lúc thì lạnh như đá, lúc lại đòi ăn cháo như con nít.”
Nồi cháo chín, cô múc ra bát. Hơi nóng làm mờ mắt kính bếp. Cô vừa định bưng thì nghe anh gọi:
“Cô. Theo tôi. Mang cháo lên phòng.”
Cô khựng lại. Giọng anh hôm nay không hoàn toàn là ra lệnh có chút gì đó lạ, như mệt hoặc… mềm đi.
Dì Ca trong bếp lại gọi ra, nửa trách nửa lo:
“Minh! Nay lại đòi ăn cháo? Dì dậy sớm nấu cho cả nhà rồi đó.”
Quốc Minh đáp, giọng hơi trầm xuống:
“An Chi sốt. Sáng nay chắc em ấy không ăn được.”
Tiếng xoong nồi dừng lại.
Dì Ca hốt hoảng chạy ra:
“Sao không nói sớm? Sốt cao không?”
“Không nặng. Chắc do mới về.”
Bà thở phào rồi nói với Tư Nguyệt, giọng dịu lại:
“Con lên xem tình hình bé Chi, rồi lấy thuốc giúp dì. Nhờ con đó.”
“Vâng ạ.”
Một thoáng chênh chao lướt qua lòng cô. Cứ mỗi khi tên “An Chi” được nhắc đến, không khí cả nhà lại đổi khác ấm hơn, vội hơn, lo lắng hơn.
Còn cô… chỉ là người đi ngang qua sự quan tâm ấy.
Cầu thang uốn cong dẫn lên tầng trên. Mỗi bước chân của cô như đặt vào một thế giới cấm kỵ.
Phòng anh hiện ra. Một luồng lạnh phả ra khi cánh cửa mở.
Trên bàn làm việc, giữa tài liệu và bút viết, là bức ảnh nhỏ: anh và An Chi, nụ cười rạng rỡ. Kế bên là loạt khung ảnh khác gia đình, anh em, ký ức đẹp.
Không có chỗ nào có hình cô.
Cô chợt ôm khay cháo chặt hơn.
“Lại đây.”
Giọng anh kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
An Chi ngồi tựa vào đầu giường, sắc mặt nhợt nhưng đôi mắt vẫn dịu dàng. Ánh sáng ngoài cửa rọi vào khiến cả khung cảnh mềm lại.
“Để tôi.”
Anh nhận bát cháo, ngón tay chạm nhẹ tay cô một thoáng ấm áp rồi tan biến ngay.
Anh thổi cho nguội, rồi đưa thìa đến môi An Chi:
“Ăn đi. Sáng nay em sốt cao.”
An Chi nhìn anh, ánh mắt khó đoán.
“Anh vẫn vậy… lúc nào cũng lo chuyện người khác.”
Anh mỉm cười một nụ cười hiếm, rất nhẹ nhưng đủ làm căn phòng sáng lên:
“Nếu người đó là em, anh không thấy phiền.”
Tư Nguyệt đứng cạnh. Lặng như chiếc bóng.
Từng câu, từng từ, rơi vào tim cô như tiếng thủy tinh nứt.
“Chị là người nấu cháo cho em ạ?”
An Chi nhìn cô nhẹ cười.
“Cảm ơn chị. Cháo ngon lắm.”
Một lời cảm ơn nhỏ nhưng là thứ duy nhất trong buổi sáng này không khiến cô đau.
Cô bước ra khỏi phòng trong im lặng.
Cánh cửa khép lại sau lưng tách cô khỏi thế giới mà cô chưa từng có tư cách bước vào.
…
Bữa sáng dưới bếp diễn ra như mọi ngày. Chỉ thiếu một người: An Chi.
Quốc Hạo cũng xuất hiện trong bàn ăn.
“Ngày mai nhà mình tổ chức tiệc.”
Không khí khựng lại.
“Tiệc mừng An Chi trở về.”
Ông nói gọn.
Chỉ một câu thôi, nhưng đủ rõ ai là người được chào đón trong căn nhà này.
Ông chưa dừng lại.
Ánh mắt sắc bén chuyển sang Quốc Minh và Tư Nguyệt.
“Và trong buổi tiệc đó… ta sẽ thông báo chuyện hôn ước.”
Thời gian như dừng lại.
Thìa trong tay Tư Nguyệt rơi lách cách vào chén. Tim cô loạn nhịp.
Quốc Minh vẫn ngồi, không phản đối, không ngạc nhiên.
Nhưng đáy mắt anh tối lại sâu, nén, và… lo lắng.
Không phải lo cho cô.
Mà là lo…
An Chi biết.
Anh nhìn về phía cầu thang.
Ánh mắt ấy chỉ mình Tư Nguyệt nhìn thấy rõ ẩn một nỗi sợ sâu kín.
Sợ An Chi hiểu lầm.
Sợ An Chi đau.
Còn cô…
Chỉ biết siết vạt áo đến trắng bệch.
Một hôn ước không hỏi ý cô.
Một danh phận không mang hơi ấm.
Một vòng xoáy gia tộc sắp nuốt trọn cô.
Và người đàn ông ngồi cạnh lại chỉ sợ một người khác tổn thương.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng đồng hồ.
Và trong lòng Tư Nguyệt.
Lần đầu tiên, cô thấy sợ buổi tiệc ngày mai.