Buổi tối hôm ấy, ở thành phố S, nơi ánh đèn đêm chưa bao giờ ngủ, hai gia tộc B Quốc và Tư cùng ngồi lại trong căn phòng họp lớn sang trọng của biệt thự Quốc Thị.
Không khí trong phòng tràn đầy vẻ trang trọng, từng đường nét nội thất đều toát lên sự quyền quý và tinh tế. Thế nhưng, bên dưới lớp bình lặng ấy là dòng nước ngầm của toan tính và mưu lợi.
Tư Gia không thuộc hàng quyền thế nhất, họ chỉ là đối tác lâu năm của Quốc Thị, nay đang tìm cách củng cố vị thế bằng một cuộc liên hôn. Chính vì vậy, buổi gặp gỡ tối nay, đối với Tư Gia, chẳng khác nào một canh bạc định mệnh.
“Chuyện hôn ước giữa hai đứa, tôi nghĩ nên sớm định ngày.”
Giọng ông Tư vang lên, cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự thấp thỏm khi lén nhìn con gái, Tư Nguyệt người đang ngồi khép nép bên cạnh mẹ.
Ngón tay cô khẽ run, siết chặt góc váy. Nhịp tim dồn dập đến mức nghẹn thở.
Đối diện, Quốc Minh người thừa kế của Quốc Thị, ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Trong ánh đèn vàng, đôi đồng tử đen sâu thẳm của anh phản chiếu ánh sáng như lưỡi dao mảnh, sắc lạnh đến vô tình. Khi anh lên tiếng, giọng nói trầm khàn, từng chữ như gió cắt qua da thịt:
“Tôi không đồng ý.”
Một giây im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.
Bà Quốc khẽ chau mày. Ông Quốc Hạo, người đàn ông tóc điểm bạc, ánh mắt uy nghiêm đặt ly rượu xuống bàn, âm thanh thủy tinh chạm nhau vang lên khô khốc:
“Đây là quyết định của người lớn. Con chỉ cần tuân theo.”
Ông Tư cười gượng, vờ ho khẽ để xua bớt không khí căng thẳng. Nhưng trong đáy mắt ông, ánh lên tia đắc ý mờ nhạt. Họ hiểu rõ, dù Quốc Minh có cứng đầu đến đâu, anh vẫn không thể làm trái ý cha, nhất là khi cuộc hôn ước này mở đường cho thương vụ sáp nhập sắp tới.
“Chúng tôi sẽ thông báo lễ đính hôn trong buổi tiệc tháng tới.”
ông Tư lên tiếng, giọng nhẹ nhưng ẩn chứa sự toan tính.
“Càng sớm càng tốt, để tránh lời ra tiếng vào.”
Ở bên cạnh, Tư Tuyết em gái của Tư Nguyệt, ngồi vắt chân hờ hững trên ghế sofa, đôi môi cong lên, nửa cười nửa mỉa.
“Chị đúng là may thật. Chưa làm gì cũng có chồng lớn.”
Câu nói nửa đùa nửa thật khiến Tư Nguyệt chỉ biết cúi đầu, môi mím lại. Cô không dám nói rằng người đàn ông ấy, từ đầu đến cuối, chưa từng dành cho cô một ánh nhìn dịu dàng.
Không khí chợt đông cứng.
Phía Tư Gia khéo léo đề nghị để Tư Nguyệt dọn sang sống tạm ở biệt thự Quốc Thị, nhằm “thúc đẩy tình cảm hai bên”.
Dưới sức ép của cả hai gia đình, cuối cùng anh chỉ khẽ nghiến răng, đồng ý.
Sáng hôm sau, Tư Nguyệt kéo vali nhỏ, từng bước bước vào biệt thự Quốc Thị, nơi sang trọng đến choáng ngợp nhưng lạnh lẽo như một pháo đài băng.
Trái tim cô vừa run rẩy, vừa khát khao. Bốn năm chờ đợi người con trai ấy, cô từng tin rằng chỉ cần được ở gần anh, mọi tổn thương đều đáng giá.
Nhưng mọi ảo tưởng tan vỡ ngay khi anh xuất hiện trên bậc thang lớn, giọng nói lạnh lùng như gió lùa qua đá cẩm thạch:
“Không được phép lên tầng trên nếu chưa có sự cho phép của tôi.”
Cô cúi đầu, ngón tay siết chặt quai vali đến mức trắng bệch.
“Em hiểu rồi.”
Anh quay đi, để lại phía sau mùi nước hoa nhàn nhạt và một khoảng trống lạnh đến tê người.
Những ngày sau đó trôi qua trong im lặng.
Hai con người sống chung một mái nhà, nhưng cách nhau cả tầng lầu, cả một thế giới.
Tư Nguyệt chưa bao giờ dám hỏi anh, vì sao anh lại ghét cô đến thế?
Mỗi lần lén nhìn bóng lưng anh, cô chỉ thấy một nỗi lạnh lùng mà mình không bao giờ chạm tới.
Chiều hôm ấy, khi cô đang dọn vườn hồng trước sân, tiếng động cơ xe vang lên trước cổng lớn. Quản gia vội chạy ra, giọng lộ rõ vẻ phấn khích:
“Cô An Thuý Chi đã từ nước ngoài trở về!”
Tư Nguyệt khựng lại. Trái tim cô siết chặt cái tên ấy, cô từng nghe qua vô số lần. Người con gái duy nhất mà Quốc Minh từng nhắc đến bằng giọng ấm áp.
Chiếc xe đen dừng lại.
Cửa mở, và An Thuý Chi bước xuống dáng người cao, khoác áo da đen, ánh mắt sâu thẳm, nụ cười nhẹ như khói sương. Bên cạnh là Quốc Thiên, anh trai của Quốc Minh dịu dàng mở cửa dìu cô.
Sau hai năm du học cùng cha An Dụ Phong, chủ tịch An Thị cô đã trở lại.
Tư Nguyệt đứng nơi vườn hồng, bàn tay khẽ ôm lấy ngón tay còn vương máu. Ánh chiều rọi xuống khiến dáng cô run rẩy trong im lặng.
An Thuý Chi.
Cái tên ấy từng là vết sẹo trong lòng Quốc Minh, và là nỗi mặc cảm sâu nhất trong tim cô.
Khoảnh khắc ánh mắt Quốc Minh chạm vào An Chi, mọi băng giá trong anh như nứt vỡ.
“Đã lâu không gặp.” Giọng An Chi mềm như gió sớm.
Anh khẽ cười, không nói gì, nhưng ánh nhìn giữa họ đủ khiến cả không gian như ngưng lại.
Tư Nguyệt cúi xuống, nhặt chiếc kéo rơi trong đám cỏ. Tay cô siết chặt, đến khi móng tay hằn vào da.
Trên cao, tiếng cửa xe khép lại, hai người cùng bước vào biệt thự.
Mặt trời tắt sau dãy nhà kính. Trong vườn, chỉ còn lại hương hoa hồng hòa cùng vị máu tanh nhạt.
Bữa tối hôm đó, bàn ăn dài rực sáng ánh đèn.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, gia đình Quốc Minh ngồi đông đủ và có thêm khách quý là An Thuý Chi.
Không khí không còn căng như buổi họp hôm trước, nhưng lại dày đặc một loại im lặng khác: im lặng của những ánh nhìn thấu hiểu và giấu kín.
Ông Quốc Hạo nâng ly, giọng trầm ấm:
“Lâu lắm rồi mới gặp lại con An Chi. Hai năm du học, chắc nhiều trải nghiệm thú vị lắm?”
Cô cười khẽ:
“Con chỉ quanh quẩn trong tầng hầm chế tạo, chẳng biết trời đất bên ngoài ra sao.”
An Chi ngồi cạnh Quốc Minh, ánh mắt dịu dàng, nụ cười tự nhiên như thể khoảng cách hai năm chưa từng tồn tại.
Ở đầu bàn, Tư Nguyệt lặng lẽ dùng bữa, ánh mắt đôi khi dõi về phía hai người đối diện. Giọng nói và tiếng cười của họ len qua từng khoảng lặng, khiến cô cảm thấy mình như kẻ đứng ngoài một khung cảnh hoàn hảo.
“Chị đây là…” An Chi bất chợt quay sang.
Tư Nguyệt sững lại, chưa kịp trả lời thì anh đã nói:
“Con của người quen thôi.”
Câu nói lạnh lùng khiến tim cô co thắt. Anh không nhìn cô, như thể sự tồn tại của cô chỉ là một chi tiết thừa trong căn nhà này.
Bữa tối kéo dài đến khi mọi người rời bàn, chỉ còn lại tiếng chén dĩa va chạm khe khẽ.
Tư Nguyệt lặng lẽ thu dọn, bàn tay run nhưng vẫn kiên nhẫn. Từ xa, tiếng An Chi vang lên, dịu dàng như một mũi dao bọc nhung:
“Anh vẫn giữ cây đàn em tặng à?”
Giọng anh trầm, như hơi thở lạc về quá khứ:
“Ừ, vẫn ở phòng làm việc.”
Chỉ hai chữ, nhưng đủ khiến trái tim cô se lại. Cây đàn ấy, cô từng thấy anh chơi trong lễ tốt nghiệp. Giờ cô mới hiểu, vì ai mà anh giữ nó.
Đêm khuya. Biệt thự chìm trong tĩnh lặng.
Tư Nguyệt ngồi bên khung cửa tầng dưới, nhìn ra khu vườn hồng đang khép cánh trong sương.
Ánh mắt Tư Nguyệt nhòe đi.
Ngoài kia, gió đêm lùa qua hàng cây, mang theo mùi hoa hồng thoảng nhạt.
Một cánh hoa rơi xuống thềm, cuộn mình trong bóng tối như chính cảm xúc cô, mong manh, lặng lẽ, và đang dần tan biến.