Sáng sớm trong Quốc Thị đã nhộn nhịp hẳn lên. Tiếng bước chân rộn ràng, tiếng va chạm của ly chén, tiếng xào xạc của trang phục, tất cả hòa vào nhau tạo nên nhịp điệu tấp nập và hối hả. Ai nấy đều bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc này.
Quốc Minh thức dậy từ sớm. Hình ảnh mờ nhạt đêm qua lại hiện lên trong tâm trí: An Chi ngồi bên cạnh, tay cô đặt nhẹ lên vai anh, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy quan tâm. Anh nhớ đến cảm giác được chăm sóc, cảm giác bình yên mà anh chưa từng cảm nhận. Nhưng khi cố gắng gợi nhớ chi tiết hơn, ký ức lại lộn xộn, khiến anh vừa bối rối vừa bất an. Anh mặc quần áo vội vàng, uống một ngụm nước rồi ngồi yên nhìn ra vườn, tâm hồn nặng trĩu, bàn tay siết chặt thành nắm.
Tư Nguyệt từ sáng đã theo sát anh, nhưng trái tim cô như bị kéo căng. Minh gọi An Chi… xin lỗi An Chi… không phải cô. Cô tự nhủ: “Mình phải kiềm chế. Dù gì mình cũng sắp được công nhận.” Nhưng bên trong, nỗi đau lặng lẽ cứ dâng lên.
An Chi lại khác. Cô vừa bận rộn chuẩn bị trang phục, vừa tự hỏi về ẩn ý của Quốc Hạo khi nói bữa tiệc chỉ là hình thức. Cô tò mò vì sao Quốc Minh luôn xin lỗi cô, dù tối qua cô đã chăm sóc anh. Cảm giác này hòa lẫn giữa lo lắng, bối rối và một chút kỳ vọng, khiến cô vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
Quốc Thiên đi bên cạnh An Chi, ánh mắt trầm lắng. Anh lo lắng không biết nếu An Chi biết sự thật về hôn ước giữa Quốc Minh và Tư Nguyệt, cô sẽ phản ứng ra sao. Anh hít một hơi sâu, tay nắm nhẹ cổ tay cô: “Em phải giữ vững tinh thần… để mọi chuyện không vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Khi màn đêm buông xuống, biệt thự Quốc Thị lung linh như một tòa lâu đài. Khách mời quý từ nhiều gia tộc lớn như Tư Gia, Kỳ Gia, Trác Gia và các đối tác kinh doanh quan trọng đã có mặt đầy đủ. Quốc Hạo đứng ở vị trí trung tâm, uy nghiêm, ánh mắt sắc lạnh nhưng điềm tĩnh tuyệt đối, khai mạc bữa tiệc.
Ông bắt đầu bằng lời giới thiệu An Thuý Chi - con gái An Dụ Phong trở về sau hai năm học tập ở nước ngoài, đồng thời thông báo cô sẽ là cổ đông của Quốc Thị. Câu nói này khiến tất cả khách mời sửng sốt, ánh mắt tràn đầy tò mò.
An Chi xuất hiện, bước cạnh Quốc Thiên dẫn cô lên chào mọi người. Dáng đi dịu dàng, gương mặt thanh thoát, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên nỗi băn khoăn. Không ít vị khách thầm thì khen ngợi:
“Cô bé An Thuý Chi thật khác hẳn, vẻ ngoài vừa thanh lịch lại sang trọng.” - một giọng nữ vang nhẹ bên bàn bên kia.
“Ánh mắt ấy… khiến người ta không thể rời nhìn.” - một quý ông lắc đầu, ánh mắt đầy thích thú.
Tất cả mọi người cũng không giấu được sự ngạc nhiên. Họ không hề biết Quốc Hạo đã thêm An Chi vào danh sách cổ đông. Minh cảm nhận nhịp tim lạ lùng, vừa lo sợ vừa đau khổ. Anh muốn tiến lên, muốn nắm lấy tay cô, nhưng bị rào chắn vô hình ngăn lại.
Quốc Hạo tiếp tục màn giới thiệu:
“Tiếp theo, sẽ là hôn ước giữa Quốc Thị và Tư Thị: con trai Quốc Minh và con gái Tư Nguyệt.”
An Chi choáng váng. Tim cô như ngừng đập, mọi thứ trước mắt quay cuồng. Chân tay mềm nhũn, ánh mắt mờ dần.
Minh đứng thẳng, gương mặt bình thản nhưng bên trong là sóng cảm xúc dữ dội. Anh thoáng liếc An Chi, ánh mắt vừa đau khổ vừa kiềm nén. Một nhịp tim, một cử chỉ nhỏ cũng đủ khiến anh run rẩy.
Tư Nguyệt đứng bên cạnh, nở nụ cười gượng, nhưng đôi mắt ánh lên nỗi buồn lặng lẽ. Cô biết đây là khoảnh khắc cô được công khai danh phận, nhưng trái tim vẫn chùng xuống khi chứng kiến ánh mắt của Minh hướng về An Chi.
Quốc Thiên đứng bên cạnh, tay siết chặt cánh tay cô để giữ cô vững trước cú sốc. Anh hít một hơi sâu, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy quyết tâm:
“Anh sẽ không để em ngã, nên cứ tin tưởng dựa vào anh.”
An Chi cố gắng trấn tĩnh, đôi mắt rưng rưng nhìn Minh. Trong lòng cô vang lên câu hỏi mà cô không thể thốt ra: Tại sao… tại sao anh có thể nhìn tôi như thế… khi họ là định mệnh đã sắp đặt?
Minh cũng nhìn cô, ánh mắt vừa đau khổ vừa kìm nén, như đang cố gắng bảo vệ cô khỏi những lời bàn tán xung quanh. Khoảng cách giữa họ chỉ một bước chân, nhưng cảm xúc thì dày đặc và nặng nề đến mức nghẹn thở.
Không khí xung quanh bỗng như ngừng lại. Tiếng cười, tiếng nói của khách mời trở nên xa xôi, nhạt nhòa, chỉ còn lại ánh mắt và trái tim từng người đang rối bời, đối diện với sự thật phũ phàng.
Sau đó, Quốc Hạo công bố sự hợp tác giữa Quốc Thị và Kỳ Thị, đại diện là Kỳ An – con trai Kỳ Gia, vừa tròn 20 tuổi, vừa trở về từ nước ngoài. Kỳ An bước vào, phong thái lạnh lùng nhưng ánh mắt hướng về An Chi với sự quen thuộc. Anh tiến đến gần, chào hỏi An Chi thân mật, ôm cô vào lòng một cách tự nhiên. Không khí bỗng dưng thay đổi, khiến Quốc Minh và Quốc Thiên nhíu mày. Mối quan hệ giữa Kỳ An và An Chi là gì mà thân mật đến vậy?
An Chi vẫn lẫn lộn cảm xúc, trả lời qua loa:
“Đã lâu không gặp.”
Kỳ An mỉm cười, ánh mắt ấm áp:
“Cậu gầy đi rồi.”
An Chi hơi ngập ngừng:
“Chúng ta nói chuyện sau. Tôi có việc đi trước.”
Cô quay sang Quốc Thiên, người hiểu ý, dìu cô ra phòng nghỉ. Quốc Minh muốn chạy theo nhưng bị Quốc Hạo và Tư Giang Thụ - bố của Tư Nguyệt ngăn lại. Tư Nguyệt chứng kiến cảnh tượng này, đau khổ nhưng âm thầm chịu đựng. Dù trái tim nhói lên, cô biết mình đã được công khai danh phận, nhưng tình cảm của Minh vẫn còn hướng về An Chi.
An Chi trầm mặc ở phòng nghỉ, liền thấy An Kỳ bước vào, ánh sáng đèn chiếu lên khuôn mặt anh, sắc lạnh nhưng đầy thân thuộc.
“Tôi có chuyện muốn nói với An Chi.” Anh quay sang Quốc Thiên.
“Năm phút.”
Quốc Thiên cũng không nói nhiều, đứng dậy rời đi.
“Sao cậu lại trở về?” - An Chi hỏi, giọng vừa thận trọng vừa tò mò.
Kỳ An bước đến, ánh mắt không rời cô:
“Tớ muốn ở bên cậu.”
An Chi nhíu mày, lùi lại một bước:
“Ý cậu là sao?”
Kỳ An mỉm cười, giọng trầm ấm:
“Cậu… đã lớn và trưởng thành hơn nhiều. Nhưng trong mắt tớ, vẫn là An Thuý Chi của hai năm trước, vẫn luôn khiến tớ bận tâm.”
An Chi chớp mắt, lúng túng:
“Tôi với cậu chỉ hợp tác để làm việc thôi? Giờ tôi không còn ở đó nữa thì tôi với cậu không nhất thiết phải liên lạc.”
Kỳ An bước gần hơn, giọng nghiêm túc:
“Chỉ là tớ muốn chắc chắn rằng… dù thế nào, cậu vẫn an toàn. Có vẻ tình trạng của cậu đã tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi nhỉ?”
An Chi cảm thấy một luồng cảm xúc lẫn lộn trong lòng, vừa an tâm vừa bối rối. Cô hít sâu, nhìn thẳng vào mắt Kỳ An:
“Cảm ơn cậu đã lo.”
Kỳ An gật đầu, nụ cười dịu lại:
“Tớ hiểu. Mọi chuyện, từ từ sẽ nói sau. Nhưng hôm nay, chỉ muốn cậu biết tớ ở đây.”
An Chi khẽ cười, một nụ cười vừa thoáng nhẹ, vừa chứa cả ngổn ngang cảm xúc.
“Được rồi, tôi cần nghỉ ngơi.”
“Mai gặp.”
Kỳ An nuối tiếc ánh mắt rời đi, Quốc Thiên cũng trở lại phòng nghỉ.
“Anh dẫn em ra khách sạn nghỉ ngơi nhé. Em cần yên tĩnh.”
Quốc Thiên hơi nhíu mày, nhưng hiểu ý cô, gật đầu:
“Được. Anh đưa em đi.”
An Chi thu xếp đồ nhanh chóng, ánh mắt vẫn còn đầy băn khoăn. Mọi cảm xúc từ bữa tiệc – sự bất ngờ, đau khổ, lo lắng, tò mò – dồn nén khiến cô mệt mỏi. Cô không muốn bất kỳ ai thấy bộ mặt rối bời này.
Trong khi đó, Quốc Minh đứng giữa phòng khách vắng lặng, ánh mắt hướng theo An Chi, trái tim như bị bóp chặt. Anh muốn chạy tới, nhưng bị rào chắn vô hình từ Quốc Hạo và Tư Giang Thụ cản lại. Anh nghiến răng, giọng khàn khàn:
“An Chi, anh…”
Nhưng lời nói chưa kịp trọn vẹn thì An Chi đã cùng Quốc Thiên rời khỏi biệt thự. Minh đứng đó, bất lực, tay siết chặt thành nắm, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.
An Chi và Quốc Thiên đến khách sạn, bước vào phòng nghỉ riêng. Cô thả mình xuống chiếc ghế dài bên cửa sổ, tay đặt lên mặt, mắt nhìn ra thành phố lấp lánh. Không gian yên tĩnh khiến mọi cảm xúc cô chôn giấu bỗng trào dâng.
Quốc Thiên đi tới, đặt tay nhẹ lên vai cô:
“Em ổn chứ?”
An Chi nhắm mắt, giọng thều thào, lẫn trong tiếng thở dài:
“Em không nghĩ lúc em đi lại có chuyện hôn ước này.”
Quốc Thiên khẽ cúi xuống, giọng trầm:
“Anh hiểu. Anh biết em đang rất khó chịu và bối rối.”
An Chi mở mắt, ánh mắt đỏ hoe:
“Em… không hiểu nổi. Lúc nãy, anh ấy…” Cô cúi đầu, giọng nghẹn ngào, “anh ấy vẫn nhìn em… ánh mắt đau khổ ấy về em, em chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm gì…”
Quốc Thiên nhẹ nhàng nắm tay cô, giọng chắc chắn:
“Anh biết. Nhưng đừng lo, em biết mà anh sẽ luôn ở bên em dù có chuyện gì đi chăng nữa.”
“Anh hứa.”
An Chi tựa đầu vào vai Quốc Thiên, giọng run run:
“Cảm ơn…”
Quốc Thiên khẽ vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng nhưng trầm lặng:
“Nhưng em phải tin anh, được không?”
An Chi gật đầu, mắt vẫn đỏ hoe nhưng cảm giác nặng trĩu trong lòng bớt đi phần nào. Cô dựa vào Quốc Thiên, tìm thấy chút bình yên giữa cơn bão cảm xúc. An Chi dần thiếp đi, Quốc Thiên cũng trở về biệt thự để xử lý chuyện sau buổi tiệc.
Quốc Minh và Tư Nguyệt vẫn ngồi giữa phòng khách rộng lớn ấy, ánh sáng đèn chùm chiếu xuống khiến không gian thêm phần trầm mặc. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đều, nhưng trong căn phòng, nhịp tim họ dường như vang to hơn. Không khí gượng gạo, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Quốc Minh nhíu mày, đôi mắt đỏ hoe, cố kìm nén cảm xúc, còn Tư Nguyệt ngồi thẳng, tay đan vào nhau, môi mím chặt nhưng mắt không giấu được nỗi buồn.
Quốc Thiên vừa trở về, bước vào phòng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc bén của Quốc Minh đánh hướng sang.
“An Chi đâu?” Quốc Minh bật lên, giọng căng nhưng vẫn cố giữ lý trí
“Sao còn chưa ngủ?” Quốc Thiên bình tĩnh ngồi xuống, khoanh tay, nhìn Minh.
“Tôi hỏi em ấy đâu?”
“Em có thể tự hỏi con bé.”
Minh hít sâu, giọng run run lẫn cả sự bực bội:
“Anh biết trong tình cảnh này, em ấy có thể để tôi gặp sao? Anh cũng hiểu rõ… em ấy sẽ lại đi một lần nữa.”
Quốc Thiên nhíu mày, giọng trầm:
“Vậy sao em không tự xử lý chuyện mình trước khi để chuyện đi xa tới vậy? Em đang trách anh để em ấy đi sao?”
Minh nghiến răng, đôi tay siết chặt:
“Tôi sẽ xử lý. Nhưng tôi cần gặp giải thích mọi chuyện."
Quốc Thiên đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn dịu dàng:
“Nhưng không phải bây giờ.”
Anh quay lưng, bước lên phòng, để lại Minh với nỗi bất lực.
Quốc Minh lẩm bẩm một mình:
“Chết tiệt…”
Tư Nguyệt khẽ thở dài, giọng trầm lặng nhưng dứt khoát:
“Minh, em biết anh lo cho An Chi, nhưng anh-”
Minh quay sang, đôi mắt đau đớn:
“Không phải tất cả là từ cô sao. Cô chấp nhận chuyện hôn ước này làm gì?”
Tư Nguyệt gượng cười, ánh mắt đau đớn, nghẹn ngào:
“Mọi chuyện đã được sắp đặt. Em cũng…”
“Cô cần gì từ tôi? Tiền? Bao nhiêu?”
“Em…” Tư Nguyệt bất ngờ, cô cắn chặt đau đớn.
Minh ngẩng lên. Bước đi lên phòng. Tư Nguyệt lặng im, trong lòng cũng dâng lên một nỗi đau khẽ. Cô biết Minh đang đau vì An Chi, và đồng thời, cô tự nhủ phải kiên nhẫn, chấp nhận danh phận của mình. Nhưng ánh mắt cô, dù bình tĩnh, vẫn ánh lên một chút ghen tị, một chút tổn thương.
Tất cả – An Chi, Minh, Tư Nguyệt, Quốc Thiên– đều biết, cơn bão ngày mai chưa từng lớn đến thế.