Edit Hoa Trong Tuyết
Chân Bảo đi lên lâu dưới ánh nhìn chăm chú của gì quản lý ký túc xá, đương nhiên là dì ấy không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là trong lòng cô có quỷ nên chột dạ.
Còn có thể trở về! Sinh viên đều đi ngủ muộn, Tiền Nhạc Nhạc, Phạm Huyên vẫn còn đang xem phim thần tượng, thấy Chân Bảo đẩy cửa bước vào, Tiền Nhạc Nhạc nói một câu bông đùa.
Chân Bảo rất lúng túng, không trở về, thì có thể đi chỗ nào?
Tiền Nhạc Nhạc lập tức nói sang chuyện khác: Tớ mua tuyết lê, đặt trên bàn của cậu, hạ hỏa rất tốt.
Cảm ơn cậu. Chân Bảo cười nói, nhẹ nhàng đóng cửa, ngẩng đầu nhìn nhìn, hình như Cổ ŧıểυ Ngư đang ngủ, thảo nào Tiền Nhạc Nhạc và mọi người đều đeo tai nghe.
Chân Bảo bỏ túi xách xuống, cầm lấy tuyết lê Tiền Nhạc Nhạc cho bước vào phòng vệ sinh.
Ánh đèn sáng tỏ, khuôn mặt nàng trong gương, sắc mặt ửng đỏ, bờ môi, nɠɵạı trừ chỗ phồng rộp, giống như cũng có chút sưng.
Chân Bảo nhẹ nhàng dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại.
Nhà xe tối, mỗi lần Phó Minh Thời hôn cô. Hôn, đều hiện lên rất rõ ràng.
Đầu tiên anh hôn môi cô, cô môi mím thật chặc, anh lại bắt đầu hôn lên trán cô, ánh mắt, cái mũi, gương mặt, dường như mọi thứ thuộc về cô anh đều yêu thích. Hôn đến lỗ tai, làm cô thấy ngứa ngáy, sau đấy anh mới một lần nữa hôn lên môi cô, sau đó lừa gạt cô há miệng, bá đa͙σ cường thế...
Ngọt. Hôn xong, anh lầm bầm nói, giọng nói trầm ấm. Âm thanh khàn khàn, nếu như có người ở đây cũng sẽ bị giọng nói này đầu độc, cam tâm tình nguyện giao tính mạng mình ra.
Kết thúc hồi tưởng, Chân Bảo nghiêm túc rửa mặt thật sạch, rửa mặt xong lại rửa tuyết lê.
Sau khi trở lại bàn đọc sách, nhìn thấy có tin nhắn Phó Minh Thời gửi đến, Chân Bảo một bên gặm lê một bên mở ra đọc.
Phó Minh Thời: Không muốn đi.
Trong đầu Chân Bảo liền hiện ra một hình dáng cao gầy đứng lẻ loi trong nhà xe tối tăm, liền nhanh chóng nhắn tin trả lời: Mau về nhà đi, trên đường lái xe chậm một chút.
Khi anh ở bên cạnh, cô sẽ thấy rất khẩn trương, nhưng khi không có mặt anh, Chân Bảo trấn định rất nhiều.
Phó Minh Thời: Em đang làm gì?
Chân Bảo cắn một miếng lê: Ăn lê, Tiền Nhạc Nhạc cho em.
Trong nhà xe ở tầng trệt, màn hình điện thoại di dộng chỉ chiếu sáng được một khi vực, cũng chiếu sáng khuôn mặt tuấn mĩ của chàng trai. Nhìn tin nhắn của vị hôn thê, Phó Minh Thời cười khẽ, ý cười lan đến đáy mắt, nhắn lại cho cô: Anh cũng muốn ăn.
Chân Bảo vừa ăn được nửa quả lê, thấy tin nhắn Phó Minh Thời nói muốn ăn lê, cô ngẩn ngơ sau nhắn lại: Ngày mai bảo dì Vương đi mua.
Phó Minh Thời cười: Muốn ăn cái em đang ăn
Lần đầu tiên Chân Bảo nói chuyện yêu đương, nên không có bất kỳ kinh nghiệm nào, càng nghĩ không ra Phó Minh Thời đang nghĩ gì. Cô nhìn quả lê mới bị cắn mấy miếng nhỏ, rất nghiêm túc hỏi anh: Anh vẫn còn ở nhà để xe?
Trong lòng Phó Minh Thời khẽ động: Em muốn đi xuống?
Chân Bảo: Không có, anh có thể đứng dưới lầu ký túc xá của em, em ném lê xuống cho anh.
Hôn lâu như vậy, chắc là anh khát nước.
Phó Minh Thời mỉm cười, suy nghĩ một chút: Được, em đến trước ban công, anh có thể tiếp lấy.
Chân Bảo cũng cười, để điện thoại di động xuống, mượn dao gọt trái cây của Tiền Nhạc Nhạc. Tiền Nhạc Nhạc đang chăm chú nhìn màng hình, để cho cô tự đến lấy, trước tiên Chân Bảo rửa dao gọt trái cây, lại cắt đi phần mình đã cắn qua, sau đó một tay cầm điện thoại, tay còn lại mang quả lê còn hơn nửa đi ra ban công.
Bên ngoài có đèn đường, Phó Minh Thời đã đứng bên dưới, ngửa đầu nhìn lên.
Tuy rằng cách vài mét, Chân Bảo vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Phó Minh Thời cất điện thoại, nhìn về phía cô làm ra động tác chờ chụp lê.
Chân Bảo cười, nhắm kỹ khoản cách, nhẹ nhàng ném xuống.
Phó Minh Thời lui về sau hai bước, đón lấy rất dễ dàng.
Chân Bảo nhẹ nhàng thở ra, tựa vào lan cang nhìn anh.
Phó Minh Thời ăn một miếng, lại gọi điện thoại cho cô: Rất ngọt.
Chân Bảo lùi về phía sau, đi đến nơi anh không thấy, Đi nhanh đi.
Phó Minh Thời nhìn lên ban công: Cho anh nhìn một chút, anh sẽ đi ngay.
Lời tâm tình ôn nhu như vậy. Mê muội, lỗ tai Chân Bảo ngứa ngứa, trước khi chấm dứt nói chuyện, cúi đầu nhăn nhó trong chốc lát, mới chậm chạp bước về phía ban công. Ngọn đèn trong phòng chiếu ra, làm cho áo len màu lam nhạt trên người cô giống như biến thành màu trắng, đại não không kịp suy nghĩ, không nhìn rõ gương mặt ngọt ngào.
Phó Minh Thời yên lặng nhìn, trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, muốn bảo cô nhảy xuống, anh sẽ đỡ ở bên dưới.
Chân Bảo cho anh nhìn thỏa mắt, thấy Phó Minh Thời vẫn không chịu đi, cô nhẫn tâm phất tay về phía anh, một lần nữa lui vào bên trong.
Vị hôn thê đã đi vào, Phó Minh Thời tiếp tục đứng thêm vài phút, mới chậm rãi quay người, vừa ăn lê, đi về phía cổng trường.
Chân Bảo không nhúc nhích, rất nhanh liền nhìn thấy trên đường, xuất hiện bóng lưng cao lớn cô độc của Phó Minh Thời. Cô cứ đúng như vậy nhìn anh, nhìn thấy Phó Minh Thời quay đầu lại, sau đó, rốt cuộc cũng đi khỏi tầm mắt của cô.
Gió thu thật lạnh, nhưng trong lòng cô, rất ấm, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng nó cứ đến tự nhiên như vậy.
Một người ngọt đã đủ rồi, Chân Bảo quay người, vừa quay đầu lại, thấy Cổ ŧıểυ Ngư đang leo cầu thang đi xuống giường, Tiền Nhạc chỉ cô nửa trái lê đang đặt trên bàn không biết đang nói gì. Chân Bảo quyết định bước vào, Tiền Nhạc lập tức thẩm vấn: Nửa trái tuyết lê đâu rồi? Đưa cho Minh Thời nhà cậu rồi hả?
Mỗi ngày Chân Bảo đều bị các cô trêu ghẹo, từ từ suy nghĩ ra biện pháp đối phó, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cúi đầu cười.
Tớ ngủ tiếp đây! Tại sao tớ lại thức dậy a, nếu