Mạnh Kế Ninh định 8 giờ sẽ tập trung tại trước cổng đại học A, Chân Bảo định đặt báo thức lúc bảy giờ, nhưng chuông còn chưa kêu, điện thoại đã tới trước.
Ba người Tiền Nhạc Nhạc còn đang ngủ, Chân Bảo tỉnh ngay lập tức, lập tức cầm điện thoại lên, giọng “Alo” một cách nhẹ nhàng.
Còn chưa tỉnh ngủ à? Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Phó Minh Thời, du dương trầm bổng, rất có tinh thần.
Chân Bảo Ừ” xong lén ngáp một cái.
Anh đang đến, lát nữa sẽ cùng nhau ăn sáng, nhớ mang phiếu cơm đó. Phó Minh Thời cười nói, kết thúc trò chuyện.
Chân Bảo nhìn điện thoại, ngơ ngẩn khoảng mười phút.
Bỏ giờ báo thức, Chân Bảo lặng lẽ bò xuống giường, dùng mười phút rửa mặt, lại kiểm tra những thứ trong túi xách: Hai bình nước khoáng, một túi nilon đen đựng qυầи ɭóŧ (để trong ngăn kéo nhỏ của túi xách), cục sạc điện thoại, một cây dù, một bài văn xuôi dùng để giết thời gian khi đi.
Túi đem theo hơi nặng, Chân Bảo lấy bài văn ra, lại kiểm tra một lần, rồi cầm phiếu cơm ra cửa.
Cả tòa lầu ký túc xá yên tĩnh, đa số học viên còn đang ngủ nướng, chỉ có hai phòng truyền đến tiếng nước chảy. Chân Bảo vòng qua mấy tầng lầu, đến sảnh chính, thấy Phó Minh Thời ăn mặc thoải mái đang đứng bên ngoài kí túc xá, trên vai đem theo một chiếc balo leo núi mào xám
Thật giống sinh viên.
Sao đến sớm vậy? Chân Bảo nhỏ giọng hỏi.
Thức sớm, đến sớm. Phó Minh Thời thấy túi của cô, vươn tay đến: Đem theo gì thế?
Chân Bảo sợ bị anh nhìn thấy qυầи ɭóŧ bên trong vội giật túi xách về: Hai bình nước, một cây dù...
Để anh. Phó Minh Thời mở balo ra, để cô bỏ đồ vào.
Chân Bảo ngoan ngoãn đặt túi xách tương đối nặng kia vào, lúc bỏ vào vô tình nhìn thấy một bọc đen Nghĩ đến có thể Phó Minh Thời cũng mang theo đồ lót. Nhiệt đôẹ trên mặt Chân Bảo tăng vọt, trong lúc Phó Minh Thời kéo khóa, cô đã đi trước.
Thực đơn buổi sáng ở đại học C rất phong phú, bóng người trong phòng ăn rải rác, Chân Bảo ăn được một nửa, Phùng Nguyệt cũng đến ăn sáng, nhìn thấy Chân Bảo, cô ta bưng đĩa sáp lại, còn không chịu ngồi xuống đã trêu ghẹp Phó Minh Thời trước mặt nhiều người: Thời Minh đến thật sớm nha, vì nhớ Chân Bảo, hay vì đồ ăn sáng ở đại học C?
Phó Minh Thời nhìn Chân Bảo cười.
Chân Bảo đỏ mặt.
Phùng Nguyệt bị tiếng cười dịu dàng kia của Phó Minh Thời làm ngạc nhiên. Cảm thấy Phó Minh Thời đang nhìn sang, cô ta nhanh chóng thu tầm mắt lại, cúi đầu ăn sáng, lén nhìn Phó Minh Thời mấy lần. Từ cấp ba cô ta đã thầm mến Mạnh Kế Ninh, vào đại học A, phát hiện Mạnh Kế Ninh có ý với Chân Bảo, Phùng Nguyệt còn lo lắng Chân Bảo sẽ chen chân vào, nhưng tiếp xúc gần với Phó Minh Thời rồi, đột nhiên Phùng Nguyệt không còn chút lo lắng nào về Chân bảo, khí chất bên ngoài thanh khiết, Mạnh Kế Ninh sao mà so với bạn trai Chân Bảo được.
Sauk hi đã buông lỏng, liếc mắt nhìn Chân Bảo thanh tú đang ăn cơm, Phùng Nguyệt nhịn không được có chút hâm mộ.
Chân Bảo, Phó Minh Thời đã ăn xong.
Phùng Nguyệt nhìn đồ ăn sáng còn một nửa của mình, không có ý giữ họ lại, cười khuyên hai người đi trước.
Phó Minh Thời nghe theo Chân Bảo.
Nếu như chỉ có mình Chân Bảo và Phùng Nguyệt thì cũng không có gì, nhưng Phùng Nguyệt vừa đến, Phó Minh Thời không nói, ắt hẳn Phó Minh Thời không có thói quen nói chuyện với Phùng Nguyệt, Chân Bảo liền không khách sáo, cầm túi lên, nói tạm biệt với Phùng Nguyệt hẹn gặp nhau ở cửa trường.
Phùng Nguyệt vừa nhai đồ ăn vừa nhìn bóng hai người, sau đó nhìn thấy, lúc ra khỏi căn tin, lúc Phó Minh Thời nắm tay Chân Bảo, Chân Bảo giãy ra hai lần, Phó Minh Thời vẫn kiên trì nắm, chỉ là một động tác nho nhỏ, lại có thể nhìn ra người đàn ông đó rất xem trọng Chân Bảo
Phùng Nguyệt đột nhiên không có khẩu vị.
Cô ta muốn yêu