Hạ Hoài Chi ôm Uyển Uyển cúi đầu chui vào trong xe, nhìn Uyển Uyển đang nắm chặt lấy vạt áo trên vai anh, đặt con bé ngồi trên đùi mình.
Anh nhẹ giọng hỏi: "Uyển Uyển, nói với anh trai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Uyển Uyển lắc đầu, hàng mi dày và cong rũ xuống.
Nó đột nhiên nhớ tới lời căn dặn của Tư Mệnh, không được tiết lộ nội dung cốt truyện.
Cũng không thể để anh trai biết bản thân đang độ kiếp.
Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến lần lịch luyện này của anh trai.
Trầm mặc vài giây, Uyển Uyển ngước mắt nhìn ánh mắt lo lắng của Hạ Hoài Chi, hai má phồng lên.
"Nhớ anh trai."
Từ Vị ngồi hàng ghế trước, quay đầu nhìn Hạ Hoài Chi và Uyển Uyển.
"Phải rồi, đoàn phim có xảy ra chuyện gì không?"
"Lúc tôi và Uyển Uyển vừa định đi qua thì nghe thấy tiếng xe cứu thương."
"Phía đoàn phim nhìn rối loạn cả lên, nên tôi không đưa con bé lại gần."
Trương Trì Trì ngồi ở ghế phụ sau khi thắt dây an toàn xong thì nói với Từ Vị: "Tổng Giám đốc Từ, anh không biết đâu, diễn viên đóng thế của Tiêu Đình ngã từ trên mái nhà xuống đó."
"Dây cáp đang yên đang lành tự dưng bị đứt, người ta rơi xuống đất chảy rất nhiều máu, dọa chết người luôn."
Sắc mặt Từ Vị hơi thay đổi, nhíu mày thật sâu: "Trần Loan? Cô ấy lúc đó thế nào? Không đến mức chết người đấy chứ?"
Hạ Hoài Chi siết chặt Uyển Uyển hơn, sắc mặt có chút tái xanh.
"Lúc xe cứu thương tới thì vẫn còn sống."
"Nhưng nhìn tình hình hiện trường thì cô ấy bị thương rất nặng, cụ thể thế nào giờ vẫn chưa rõ."
Từ Vị thở dài, trăm mối lo âu: "Đoàn phim 'Nguyệt Quang Thành' này từ khi lập dự án đến lúc quay, đúng là mưa gió liên miên, chưa từng được yên ổn."
"Còn nữa, đoàn này vận khí có xui quá rồi thì phải?"
"Vận khí của anh trai cũng xui lắm đó." Uyển Uyển đột nhiên lên tiếng.
Cô đưa tay lên đỉnh đầu Hạ Hoài Chi, mặt nhỏ căng cứng, cảnh cáo nói: "Không được bám lên lưng anh trai đâu nhé!"
Cơ thể Hạ Hoài Chi khựng lại, cúi đầu nhìn Uyển Uyển.
"Uyển Uyển, em đang nói chuyện với ai vậy?"
"'Không được bám lên lưng anh trai' là sao?"
Uyển Uyển nhìn thẳng Hạ Hoài Chi, thành thật đáp: "Là quỷ quỷ đó."
Thật ra cô bé có chút nghi hoặc, anh trai là Thần Quân cơ mà.
Chẳng lẽ sau khi chuyển sinh thành người thì mất luôn khả năng nhận ra tà vật rồi sao?
...
Uyển Uyển nghiêng đầu, hỏi ngược lại: "Anh trai không thấy quỷ quỷ sao?"
"Nó vẫn luôn đi theo anh đó."
Hạ Hoài Chi và Từ Vị đưa mắt nhìn nhau.
Trong mắt cả hai đều lộ ra mức độ hoảng loạn khác nhau, Hạ Hoài Chi theo bản năng quay đầu nhìn ra sau vai, nhưng chẳng thấy gì cả.
"Uyển Uyển, em đang đùa anh đúng không?"
Giọng anh đầy vẻ không chắc chắn.
Uyển Uyển lắc đầu: "Không có đâu, là quỷ quỷ thật mà."
"Nó đen thui gầy nhẳng, dính đầy vận xui, mọi người cũng quen gọi nó là Quỷ Xui."
Cơ thể Hạ Hoài Chi càng cứng đờ hơn, lông tơ sau gáy bắt đầu dựng đứng.
Anh nhìn Từ Vị, xoa xoa vai mình, hỏi: "Anh tin không?"
Từ Vị trầm ngâm nói: "Chuyện này khó nói lắm, tôi tuy không tin, nhưng cũng khá kiêng dè mấy thứ này."
"Hồi xưa từng nghe người già kể, có vài đứa trẻ bát tự nhẹ vía, tâm tính thuần khiết, có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thấy."
Uyển Uyển lắc đầu: "Bát tự của Uyển Uyển không nhẹ đâu."
"Phu tử cũng từng nói, Uyển Uyển phúc dày mệnh lớn, khí vận không dứt."
"Uyển Uyển là tiểu đào tiên, trời sinh khắc chế tà vật, sinh ra đã nhìn thấy chúng rồi."
"Anh trai không cần sợ, có Uyển Uyển ở đây, nó không dám làm hại anh đâu."
Nhiều lắm chỉ khiến anh trai xui xẻo một chút thôi.
...
Lời của Uyển Uyển ngược lại khiến Từ Vị rơi vào trầm tư.
Anh nghiêng người nói với Hạ Hoài Chi: "Nói đến mới nhớ, sáng nay tôi đưa Uyển Uyển ra ngoài còn gặp một chuyện."
Uyển Uyển lập tức giơ tay, cười tít mắt đáp: "Em biết, anh Từ đang nói chuyện của anh Niên đó."
"Ừ." Từ Vị nhìn Hạ Hoài Chi, thần sắc nghiêm nghị hơn vài phần.
"Sáng nay Uyển Uyển nói với Chung Giai Niên là hôm nay đừng ra ngoài, gặp cầu thì tránh, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Hạ Hoài Chi cúi đầu nhìn Uyển Uyển, chỉnh lại tư thế cho con bé.
Thần sắc anh nghiêm túc, dạy bảo: "Uyển Uyển, em có biết, sáng nay những lời em nói với hàng xóm là rất bất lịch sự không?"
Uyển Uyển nhìn gương mặt thay đổi của Hạ Hoài Chi, rụt cổ lại.
"Nhưng em đâu có nói sai, nói thật cũng không được sao?"
Lần này giọng Hạ Hoài Chi rất nghiêm: "Uyển Uyển, anh không biết em học mấy thứ tà môn đó ở đâu."
"Nhưng em vẫn còn nhỏ, sau này phải đến trường học hành đàng hoàng."
"Tôn giáo có thể là tín ngưỡng, nhưng cuộc sống của chúng ta cần dựa vào khoa học và chủ nghĩa duy vật, không nên truyền bá mê tín phong kiến."
Uyển Uyển nghe mơ mơ hồ hồ, sắp hóa thành mắt xoắn ốc đến nơi.
"Khoa học và chủ nghĩa duy vật là gì?"
Người học dốt như Hạ Hoài Chi: "…Chờ em lớn sẽ hiểu."
Hạ Hoài Chi nhìn Uyển Uyển đang ỉu xìu, bèn nhéo nhéo má bánh bao của con bé: "Về rồi thì theo anh qua xin lỗi hàng xóm."
"Nhất định phải xin lỗi thật lòng, biết chưa?"
Uyển Uyển không vui.
Cô bé đâu có nói dối, nói thật mà cũng phải xin lỗi à!
Anh trai chuyển sinh xong trở nên ngốc ngốc, không nhìn thấy quỷ quỷ, còn tưởng cô bé đang nói bậy.
...
Hạ Hoài Chi đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Uyển Uyển trả lời.
Anh cúi đầu ghé sát gương mặt nhỏ của con bé, thấy cô bé mím môi, hàng mi mảnh khảnh dính đầy nước mắt, trong lòng lập tức rối loạn.
Khóc rồi?
Vậy là khóc rồi?
Anh cũng đâu có mắng nặng gì đâu?
Sao lại khóc rồi chứ?
Nước mắt như hạt đậu rơi lộp bộp trên mu bàn tay anh, Hạ Hoài Chi lập tức quýnh lên.
Anh đưa tay về phía Từ Vị, giục: "Đưa tôi khăn giấy, mau lên!"
...
Từ Vị nhìn Uyển Uyển đang quay lưng về phía mình, thò đầu ra liếc một cái, đưa khăn giấy cho Hạ Hoài Chi.
"Con bé vẫn là trẻ con mà, anh nghiêm túc như vậy chắc chắn dọa nó rồi!"
Hạ Hoài Chi dùng khăn giấy lau nước mắt cho Uyển Uyển.
Uyển Uyển quay mặt đi, trườn khỏi đùi anh, tự ngồi một mình trong góc, dùng tay áo lau nước mắt.
Cô mới không xin lỗi đâu!
Anh trai sai rồi.
Cô không sai, không cần xin lỗi.
Hốc mắt Uyển Uyển đỏ hoe, có chút uất ức.
Anh trai Thanh Long không còn thương cô như trước nữa.
Rõ ràng trước kia anh từng nói, Uyển Uyển là đứa trẻ đáng yêu nhất, tốt nhất trên đời này mà!
Cô bé không giúp anh trai đối phó quỷ xui xẻo nữa đâu, cứ để anh xui xẻo đi.
Xui xẻo rồi xui xẻo mãi... anh sẽ biết Uyển Uyển không nói dối.
...
Uyển Uyển dụi mắt, không thèm nhìn Hạ Hoài Chi đang lúng túng ở bên cạnh.
Hạ Hoài Chi độc thân hai mươi năm, chưa từng hối hận như lúc này.
Sao anh lại nói nặng lời như vậy chứ?
Uyển Uyển vừa thoát khỏi hang sói nhà họ Kỳ, chắc chắn là học mấy thứ đó từ đám người nhà họ rồi!
Trẻ con thì làm gì có cái nhìn đúng sai hay hệ giá trị rõ ràng, chẳng phải đều là người lớn dạy sao.
Dạy trẻ con cũng phải từ từ, là anh nóng vội rồi.
Uyển Uyển bình thường nghe lời như vậy, còn tới đoàn phim đón anh, vậy mà bị anh mắng đến phát khóc.
Anh thật đáng tội.
Phải làm sao mới khiến Uyển Uyển tha thứ cho anh đây?
Hạ Hoài Chi đưa tay định chạm vào Uyển Uyển, nhưng bị con bé né tránh.
Xong rồi! Thật sự khiến con bé giận rồi.