Em Gái Minh Tinh Hàng Đầu Livestream Huyền Học Trồng Trọt, Nổi Tiếng Rồi!

Chương 3: Hàng xóm Chung Gia Niên

Trước Sau

break

Động tác ôm cô bé của Từ Vị có phần cứng ngắc, anh đặt nhiệt kế xuống bàn, lòng bàn tay ấm áp lại áp lên trán cô bé.

Ba mươi tám độ ba.

Nhiệt độ này đối với trẻ con mà nói chắc chắn rất khó chịu.

Uyển Uyển như cây cải thìa héo rũ, yếu ớt nói: "Anh trai lớn, em muốn uống nước."

Từ Vị đặt cô bé lên sofa: "Em ngồi tạm trên sofa, anh đi lấy nước, lát nữa chúng ta đến bệnh viện nhé?"

Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, sau khi Từ Vị vào bếp, cô bé nằm rạp ở một góc sofa, đưa mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn, nhưng lại không thấy anh trai.

Tối qua Tư Mệnh đã nói, Hạ Chi Hoài chính là anh trai Tiểu Thanh Long.

Tư Mệnh sợ sau khi anh trai Tiểu Thanh Long lịch kiếp xong sẽ quay lại tìm ông ấy tính sổ, cho nên nhờ cô giúp cố gắng kéo anh trai đi đúng đường.

Nhưng thế nào mới gọi là đúng đường chứ?

Uyển Uyển có hơi nghĩ không thông, khổ não gãi gãi sau đầu, đầu ngón tay vô tình chạm vào vết thương sau gáy, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

...

Từ Vị đi một vòng, phát hiện trong nhà Hạ Chi Hoài chỉ có nước khoáng đóng chai, đừng nói bình nước nóng, đến nồi niêu bát đũa cũng không có.

Anh thật sự không hiểu, Hạ Chi Hoài rốt cuộc sống kiểu gì đến tận bây giờ?

Từ Vị đứng trong bếp trầm mặc vài giây, cầm lấy điện thoại, mang theo chìa khóa, chuẩn bị xuống lầu thử vận may.

Thật sự không được thì đến phòng bảo vệ xin chút nước nóng vậy.

"Anh trai lớn, anh có biết anh trai đi đâu rồi không?"

Từ Vị bước ra khỏi bếp: "Anh ấy đi quay phim rồi, phải kiếm tiền nuôi Uyển Uyển nữa."

Uyển Uyển cái hiểu cái không mà gật gật đầu.

"Uyển Uyển ở nhà ngoan một chút, anh đi hỏi hàng xóm xin ít nước nóng."

"Vâng ạ."

Uyển Uyển nằm rạp trên sofa, giống như một chú gà con, gật đầu đáng yêu vô cùng.

Từ Vị xoa đầu cô bé, rồi ra ngoài tìm nước nóng.

...

Căn hộ Hạ Chi Hoài mua ở khu nhà Thanh Xuyên Hoa Đình, nơi này toàn khu cao cấp, trong đó đắt nhất là tòa số 9.

Tòa nhà này mỗi tầng chỉ có một căn, mỗi căn rộng bốn trăm mét vuông.

Nhà của Hạ Chi Hoài nằm ở tầng áp mái, còn có một khu vườn nhỏ.

Từ Vị xuống gõ cửa tầng dưới, may mà có người ở nhà, hàng xóm dưới tầng cũng là người quen trong giới, thấy Từ Vị thì sững người mấy giây.

"Giám đốc Từ, anh thế này là...?"

Từ Vị mặt dày nói: "Muốn hỏi nhà cậu có nước nóng không, có một đứa nhỏ bị sốt, không dám cho uống nước lạnh, nhà Hạ Chi Hoài chẳng có cái ấm nước nào, tôi đành phải ra ngoài hỏi thử..."

Chung Gia Niên hơi tò mò, nghiêng người nói: "Anh vào trước đi, tôi đi đun nước, vài phút là xong."

"Đứa nhỏ mấy tuổi rồi?"

Từ Vị thuận miệng đáp: "Ba tuổi rưỡi, mới đón về hôm qua."

Từ Vị có phần bất đắc dĩ thở dài, Chung Gia Niên cho nước vào ấm, mời Từ Vị ngồi chờ ở phòng khách.

"Hạ Chi Hoài năm nay mới hai mươi tuổi phải không, mà đã có con ba tuổi rưỡi rồi?"

Chung Gia Niên tuy có gương mặt chán đời, nhưng ai quen anh ta đều biết, người này ngoài làm nhạc, thích nhất là ăn dưa hóng hớt.

Khóe miệng Từ Vị giật hai cái: "Không phải con cậu ta, là em gái anh ta."

"Ba mẹ em gái nó mất vì tai nạn, được họ hàng nhận nuôi, mà gia đình đó thì không ra gì, không chỉ chiếm đoạt tài sản thừa kế mà còn ngược đãi trẻ con, bọn tôi cũng mới biết chuyện hôm qua, tối qua đã đón con bé về. Có điều Hạ Chi Hoài sống quá cẩu thả, trong nhà chẳng có gì cả."

Chung Gia Niên ngồi trên sofa, nghe xong liền cau mày: "Báo cảnh sát chưa?"

"Dĩ nhiên là báo rồi." Từ Vị thở dài khẽ, đầy vẻ ưu sầu nói, "Nhưng mà quyền giám hộ của đứa nhỏ hiện vẫn nằm trong tay nhà kia, muốn giành lại quyền giám hộ chắc chắn phải kiện tụng, bọn tôi bây giờ bận túi bụi, đứa nhỏ vừa ngủ dậy đã sốt, tôi lát nữa phải đưa con bé đi bệnh viện khám."

Chung Gia Niên ngồi thẳng dậy, lôi điện thoại từ dưới bàn ra.

"Anh có quen luật sư chuyên về mảng này không? Nếu cần tôi có thể giới thiệu cho."

"Hồi trước dì tôi ly hôn, cũng vì quyền nuôi con mà kiện ra tòa, luật sư đó rất giỏi vụ này, trong giới cũng có tiếng."

Từ Vị tất nhiên không ngại thêm mối quan hệ, lập tức lấy điện thoại: "Được được, chuyển thông tin liên lạc cho tôi."

Sau khi Chung Gia Niên đưa danh thiếp cho Từ Vị, vẻ mặt bình thản nói: "Tôi khá thích trẻ con, dạo này cũng đang nghỉ ngơi ở nhà, nếu rảnh thì dắt bé xuống đây chơi nhé."

Từ Vị gật đầu: "Được, làm phiền cậu rồi."

"Chuyện này phiền gì chứ, cái nhà ngược đãi trẻ con đó phải sớm thu thập chứng cứ, kiện bọn nó ra tòa mới đúng. Rác rưởi mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì còn thiên lý gì nữa."

Cuối cùng, Từ Vị trực tiếp bưng ấm nước nóng về lầu trên.

Vừa vào cửa, nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn mềm mại đang nằm bò trên sofa, trái tim người đàn ông độc thân lập tức tan chảy.

"Uyển Uyển, uống nước nào."

Từ Vị để nước nguội bớt, đưa cốc nước đến miệng Uyển Uyển.

Uyển Uyển uống ừng ực hết nước, chớp chớp đôi mắt đen láy, trong mắt còn phủ một tầng sương mỏng, trông y như chú mèo con mềm mại đáng yêu.

"Anh trai lớn, em đi rửa mặt trước nha."

Từ Vị mở phần ăn sáng cho trẻ em mang đến lúc nãy, ngồi lên ghế cúi đầu trả lời tin nhắn của Hạ Chi Hoài.

Hạ Chi Hoài: Uyển Uyển bị sốt à?

Hạ Chi Hoài: Sao lại sốt? Tôi lập tức quay về!!

Tay Từ Vị gõ không nhanh bằng Hạ Chi Hoài, mới soạn được nửa dòng thì bên kia đã gửi bốn năm tin liền.

Anh đặt tay lên bàn phím, nhìn hai dấu chấm than cuối cùng, xóa sạch chữ vừa gõ, trực tiếp gọi điện thoại.

"Bây giờ cậu lo quay phim cho tử tế, tôi sẽ đưa Uyển Uyển đi bệnh viện. Nếu cậu dám tự ý bỏ quay, về tôi lột da cậu."

Không đợi Hạ Chi Hoài nói gì, anh dứt khoát cúp máy.

Từ Vị ngẩng đầu, liền thấy Uyển Uyển đang ngậm đầy bọt xà phòng, ngơ ngác nhìn anh.

"Uyển Uyển, nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng nào."

Từ Vị ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn vết bầm còn hằn trên cổ tay gầy nhỏ của cô bé, không nhịn được siết chặt điện thoại.

Uyển Uyển vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn súc miệng, rửa mặt xong thì chạy lạch bạch về phòng khách.

Ban đầu cô chẳng có khẩu vị gì, nhưng nhìn thấy hộp giữ nhiệt đựng những chiếc hoành thánh xinh xắn, lại dần có chút thèm ăn.

Từ Vị đặt một tấm đệm mềm trên thảm, Uyển Uyển quỳ ngồi cạnh bàn trà, từ từ cắn từng chiếc hoành thánh, ăn hết một bát mà chỉ thấy hơi no.

"Uyển Uyển ăn no chưa?"

Từ Vị thấy cô bé ăn sạch cả bát hoành thánh thì trong lòng hơi ngạc nhiên.

Dù anh mua là phần trẻ em, nhưng suất ăn rất đầy đặn. Sáng nay lúc mua ở nhà hàng, anh còn thấy mấy bé ăn tại chỗ mới ăn nửa phần đã no.

Uyển Uyển gật đầu, nhìn hộp đồ ăn to hơn cả mặt mình, trong lòng có chút lo lắng.

Cô có phải ăn nhiều quá rồi không?

Lỡ đâu anh trai chê cô ăn khỏe, không muốn nuôi cô nữa thì sao?

Nhưng mà đây là lần đầu tiên được ăn cơm của loài người, hương vị thật sự siêu siêu ngon!

Sau này vẫn muốn ăn tiếp.

Làm sao bây giờ???

……

Từ Vị rửa sạch hộp đồ ăn, thay giày cho Uyển Uyển, rồi bế cô ra ngoài đi khám bệnh.

Trong thang máy, vừa đúng lúc gặp Chung Gia Niên ra ngoài đổ rác.

Chung Gia Niên nhìn Uyển Uyển đang đeo khẩu trang trẻ em, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của cô bé: "Bé con, em tên gì thế?"

Uyển Uyển tựa vào vai Từ Vị, ngước cặp mắt tròn xoe lên, im lặng nhìn Chung Gia Niên.

"Em tên là Uyển Uyển."

Từ Vị giới thiệu: "Uyển Uyển, đây là anh Gia Niên, là hàng xóm vừa cho chúng ta mượn ấm nước, sống ở tầng dưới."

Khuôn mặt Uyển Uyển tò mò nhìn Chung Gia Niên, anh cũng đang đeo khẩu trang, trên chiếc khẩu trang màu đen có in hình chú mèo đội mũ.

Cô không nhịn được đưa tay kéo kéo khẩu trang trên mặt mình, giọng vừa nhỏ vừa nhẹ: "Cảm ơn anh Niên."

Khóe mắt Chung Gia Niên lập tức cong lên, nhìn đôi mắt tròn xoe long lanh của cô bé, trái tim anh bị làm cho tan chảy, đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán cô, giọng nói dịu dàng: "Uyển Uyển ngoan lắm, khi nào rảnh đến nhà anh trai chơi nhé."

Uyển Uyển không gật đầu đồng ý, mà quay sang nhìn Từ Vị.

Từ Vị gật đầu, Uyển Uyển mới nắm chặt áo anh, quay lại nghiêm túc đáp lời Chung Gia Niên: "Đợi em khỏi bệnh, sẽ đến chơi với anh Niên."

Chung Gia Niên nhìn ánh mắt rụt rè của cô bé, nghĩ đến lời Từ Vị nói trước đó, trong lòng bỗng bốc lên một ngọn lửa giận, một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy, mà cũng có kẻ nỡ lòng ngược đãi, đúng là lũ rác rưởi!

Huhu, thật muốn bắt con bé về nhà nuôi luôn!

Ánh mắt Chung Gia Niên nhìn Uyển Uyển bỗng trở nên nóng rực, anh khẽ đè lại mấy ngón tay đang ngứa ngáy, trong lòng thở dài cả nghìn lần.

Hai mươi ba năm độc thân, trong đầu Chung Gia Niên bỗng nảy ra một ý nghĩ điên rồ.

Làm sao để bỏ qua giai đoạn yêu đương và kết hôn, có thể trực tiếp sở hữu một cô con gái ngoan ngoãn mềm mại như thế này?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc