Em Gái Minh Tinh Hàng Đầu Livestream Huyền Học Trồng Trọt, Nổi Tiếng Rồi!

Chương 2: Tiểu Đào Tiên Uyển Uyển

Trước Sau

break

Hạ Chi Hoài bế Uyển Uyển lên, Uyển Uyển dụi mắt, lim dim vì buồn ngủ, giọng ngái ngủ hỏi: "Anh ơi, chúng ta về nhà à?"

"Ừ, chúng ta về nhà."

Hạ Chi Hoài bóp má mềm mềm của cô bé, trong lòng lầm bầm, cục bột nhỏ này gầy đi nhiều so với lần trước gặp, sắp tới anh nhất định phải nuôi cô bé trắng trẻo mũm mĩm lại như xưa.

Thật ra anh cũng chỉ từng gặp Uyển Uyển lúc cô bé mới hơn hai tuổi.

Khi đó, Đào Uyển Uyển vẫn là một cục bột trắng nhỏ chưa biết gì, hay thích ôm cổ anh, hôn má anh xong sẽ biết xấu hổ.

Nhưng công việc anh rất bận, cộng thêm bố mất cách đây hai năm, dần dần anh cũng không còn liên lạc gì nhiều với nhà chú.

Chỉ có dịp lễ Tết mới gọi điện thăm hỏi, nhờ trợ lý mua ít quà Tết gửi qua cho bọn họ.

Hai năm nay chắc Uyển Uyển đã bắt đầu nhớ được mọi chuyện, ba mẹ cô bé chắc cũng hay cho xem ảnh, mỗi dịp lễ Tết lại gọi video hỏi anh bao giờ đến thăm con bé.

Nhưng lần nào anh cũng qua loa cho xong, không ngờ cô bé lại gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng còn dũng cảm tự mình đến đồn cảnh sát tìm anh.

Hạ Chi Hoài cảm thấy bản thân trước kia thật đúng là một thằng khốn!

Lúc bố mẹ anh ly hôn, anh còn đang học cấp ba, nổi loạn đến mức muốn sống muốn chết.

Học theo người ta đánh nhau, hút thuốc, kéo dài vô hạn thời kỳ nổi loạn của mình, đến khi không ngăn nổi bố mẹ ly hôn, anh mới chấp nhận sự thật một cách ngoan ngoãn.

Sau đó, bố anh mất vì bệnh...

Ban đầu anh còn cố gồng, không rơi một giọt nước mắt.

Chỉ vài ngày sau đã uống say bí tỉ với bạn bè, từ quán bar lao thẳng đến nghĩa trang, nửa đêm ngồi trước mộ khóc như một thằng ngốc.

Nhưng Uyển Uyển mới ba tuổi rưỡi, ba mẹ yêu thương cô bé đều mất hết, lại bị gửi đến tay đám người ác độc kia, sống khổ sở như thế...

Anh làm anh trai, thật sự quá thất bại.

Về đến nhà, Hạ Chi Hoài nhẹ tay nhẹ chân đặt Uyển Uyển đang ngủ lên giường, tắt đèn rồi cùng quản lý Từ Vị rời khỏi phòng ngủ.

Từ Vị nhìn đồng hồ đeo tay, xoa cổ nói: "Không còn sớm nữa, cậu tranh thủ nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải quay phim. Uyển Uyển để tôi chăm giúp cậu."

Hạ Chi Hoài vứt khẩu trang và mũ sang một bên, lấy từ tủ lạnh hai chai bia lạnh, ném cho Từ Vị một chai, dựa vào tủ lạnh nói: "Tìm bảo mẫu trước đi."

Từ Vị xoa xoa khóe mắt, đau đầu nói: "Tìm bảo mẫu đâu đơn giản thế, cậu lại là người nổi tiếng, công việc lại bận rộn, nhỡ đâu gặp người không tốt thì mệt đấy."

Hạ Chi Hoài nhớ lại mấy tin tức xã hội từng lướt qua, lập tức đứng thẳng người.

"Cậu nói đúng, bảo mẫu nhất định phải chọn kỹ càng."

"Nhưng bình thường tôi sống một mình, ăn uống cũng tùy tiện, giờ có Uyển Uyển, không thể tiếp tục như thế được."

Từ Vị thở dài, anh cũng là dân FA, không con cái, lấy đâu ra kinh nghiệm chăm sóc nhóc con ba, bốn tuổi.

"Tôi sẽ sắp xếp sớm."

Hạ Chi Hoài cảm thấy bụng có hơi đói, mở tủ lạnh ra thì thấy trống trơn, bèn đi đến ghế sofa nhặt điện thoại lên, không ngẩng đầu mà nói với Từ Vị: "Bảo tài xế đưa cậu về đi. Sáng mai cậu tới sớm trông Uyển Uyển giúp tôi, tiện mang theo bữa sáng cho trẻ em."

Từ Vị gật đầu: "Được, cậu ngủ sớm đi, đừng cứ chơi điện thoại hoài."

Hạ Chi Hoài giơ điện thoại lên, đưa giao diện mua sắm sát vào mặt Từ Vị: "Đang đặt hàng, xong sẽ ngủ."

Từ Vị nhìn căn nhà trống trơn của anh, chẳng khác gì lúc mới dọn vào, không có chút hơi người, lo lắng không biết trai thẳng như Hạ Chi Hoài sẽ chăm trẻ con thế nào.

Nhưng anh cũng không ở lại lâu, việc đầu tiên sau khi ra cửa là đặt báo thức cho mình.

Uyển Uyển ngủ rất sâu, hoàn toàn không biết hai ông bố mới vào nghề đang run rẩy tìm cách nuôi con, chuẩn bị cho ngày mai.

Uyển Uyển ngủ một giấc rất say, vì cô mơ thấy Tư Mệnh Tinh Quân.

Tư Mệnh Tinh Quân mặc một bộ tiên bào màu xám nhạt có hoa văn chìm, trong tay cầm trúc giản, hớt hải chạy vào từ ngoài rừng đào, nhìn cây đào đang nở rộ, chạm nhẹ vào cành chính là bản thể của cô, áy náy nói: "Tiểu tiên tử Uyển Uyển, con nghe thấy không?"

Bản thể của Uyển Uyển vẫn ở lại tiên giới, trong rừng Bàn Đào. Bản thể của cô là một cây bàn đào.

Nhưng cây bàn đào rất khó sinh tồn, huống hồ là đào tiên có linh trí rồi tu thành tiên.

Con đường này khó khăn hơn tưởng tượng rất nhiều. Uyển Uyển có được thành tựu ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Cô là tiểu đào tiên duy nhất trong rừng Bàn Đào, bản thể hoa nở ba ngàn năm, kết quả năm trăm năm, năm nay vừa tròn ba tuổi rưỡi.

Uyển Uyển nghe thấy tiếng Tư Mệnh, cố gắng lay động cành cây bản thể.

Tư Mệnh thở phào nhẹ nhõm, ngước nhìn hoa đào trên đầu, lo lắng hỏi: "Tiểu tiên tử, sao con lại xuống hạ giới rồi?"

Uyển Uyển tức giận, hoa đào xinh đẹp rơi đầy đầu Tư Mệnh.

"Không phải con tự xuống đâu, là Tiểu Phượng Hoàng đòi hái hoa đào trên đầu con, Tiểu Não Hổ muốn giúp con, hai người họ đánh nhau, làm con rơi xuống ao chuyển sinh..."

"Tư Mệnh đại nhân, con không có tự ý xuống hạ giới đâu!"

Tư Mệnh nghe xong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vuốt cành đào, thở dài nói: "Tiểu tiên tử, giờ ta không có cách đưa con về được. Con ngoan ngoãn ở lại hạ giới, đợi đến khi thân xác hết tuổi thọ thì ta sẽ đến đón con về. Về phần trường mẫu giáo tiên giới, Tiểu Tiên sẽ xin nghỉ giúp con."

Uyển Uyển gật đầu: "Vậy cũng được, nhưng người nhất định phải giúp con xin phép phu tử nhé, nếu không lúc về phu tử bắt chép phạt thì khổ lắm."

Tư Mệnh đáp chắc nịch: "Tiểu tiên tử yên tâm, Tiểu Tiên nhất định sẽ xin giúp con."

Uyển Uyển ấp úng một lúc, hỏi: "Tư Mệnh, con có thể gặp được ca ca Tiểu Thanh Long ở hạ giới không?"

Tư Mệnh mở trúc giản, xem lại mệnh cách đã viết cho Thần Quân Tiểu Thanh Long.

Càng xem sắc mặt càng kỳ quái, cuối cùng dứt khoát gập trúc giản lại, nghiêm túc nói với Uyển Uyển: "Tiểu tiên tử, Tiểu Tiên có thể nhờ con giúp một việc không?"

Uyển Uyển tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.

Cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, nằm nghiêng trên giường lớn, bụng đau dữ dội, gần như không ngồi dậy nổi.

Nhưng chút đau này cô vẫn chịu được, dù gì thì lôi kiếp của thượng tiên cô cũng từng vượt qua, so với mười tám đạo lôi kiếp thì đau thế này chẳng đáng là bao.

"Uyển Uyển, em dậy chưa?"

Cửa phòng ngủ bị gõ nhẹ hai tiếng.

Uyển Uyển chậm rãi bò dậy, bước xuống giường bằng chiếc ghế nhỏ kê bên chân giường.

Ra đến cửa, cô đứng lên ghế con, tốn rất nhiều sức mới mở được khóa.

Từ Vị nhìn cánh cửa từ từ mở ra, thò đầu nhìn thấy cục bột nhỏ đứng sau.

Uyển Uyển ngẩng đầu cười ngọt ngào, lễ phép chào: "Chào buổi sáng, anh trai lớn."

Từ Vị bế cô lên, sờ trán thấy có chút mồ hôi, lại để ý sắc mặt cô tái nhợt, thân nhiệt hình như cũng cao.

"Uyển Uyển, em thấy không khỏe à?"

Uyển Uyển lắc đầu, nằm im trên vai anh không nói gì, thật sự là cô không còn sức.

Từ Vị bế cô ra khỏi phòng ngủ, lục dưới bàn lấy hộp thuốc vừa chuẩn bị, dán nhiệt kế lên trán cô.

Tháo nhiệt kế xuống, Từ Vị nhìn con số trên màn hình, lông mày nhíu lại thật chặt.

"Uyển Uyển, em sốt rồi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc