"Ha!" Uyển Uyển chạy ra sau lưng Chung Gia Niên, một cái tát vỗ vào bắp chân anh, ngẩng đầu trừng mắt, hung dữ theo kiểu trẻ con.
Chung Gia Niên cúi đầu nhìn nhóc con còn chưa cao đến đầu gối mình, khóe môi chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười vặn vẹo tà ác, hoa văn trên mặt cũng trở nên quái dị hơn.
Âm thanh hắn phát ra khàn đặc, vỡ vụn, âm u rùng rợn vô cùng.
"Nhóc con, chưa học xong bản lĩnh thì đừng ra đây khoe mẽ, sư phụ của nhóc chưa dạy qua sao?"
Uyển Uyển đổi sang bàn tay còn lại, lần này cuối cùng cũng đẩy ra được một luồng linh khí, đánh vào trong cơ thể Chung Gia Niên.
Cơ thể của Chung Gia Niên bỗng ngửa người ra sau ngã rầm xuống sàn, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Hạ Hoài Chi tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh dùng hết sức chín trâu hai hổ mới quật được Chung Gia Niên xuống đất, rồi quay đầu nhìn Uyển Uyển: "Đào Uyển Uyển, em không đối phó được hắn đâu, chúng ta mau chạy đi."
"Muốn chạy, đâu dễ vậy!"
Chung Gia Niên vẫn dùng giọng quái dị cười nhạo Hạ Hoài Chi không biết lượng sức mình.
Hắn vốn không hề có điểm tựa, vậy mà thoắt một cái đã đứng trước mặt Hạ Hoài Chi, đưa tay bóp lấy cổ đối phương.
Đôi mắt của Uyển Uyển lập tức đỏ hoe, bàn tay nhỏ đặt lên bụng, kéo động bản thể cây Bàn Đào trên thượng giới, từ từ rút ra một thanh kiếm gỗ đào từ trong bụng.
"Ha!" Uyển Uyển vung kiếm chém vào chân Chung Gia Niên, lập tức rút ra một luồng khí đen.
"Ngươi dám bắt nạt anh trai ta, không muốn sống nữa à?" Uyển Uyển gào lên, giọng non nớt nhưng đầy khí thế.
Chung Gia Niên buông Hạ Hoài Chi ra, thân thể lập tức co giật rồi ngã vật xuống đất.
Hạ Hoài Chi vẫn còn sợ hãi, xoa cổ, nhìn Uyển Uyển oai phong lẫm liệt mà cảm thấy cảnh tượng này hơi huyền ảo.
Thanh kiếm gỗ trong tay cô bé từ đâu ra vậy?
Còn câu nói khí thế như đàn chị đầu gấu vừa rồi, là học từ ai thế?
"Nhóc con, muốn chết sao?" Bóng quỷ phát ra tiếng thét thê lương.
Uyển Uyển nhíu đôi mày nhỏ, cãi lại: "Ngươi mới muốn chết ấy! Bắt nạt ta thì được, bắt nạt anh trai ta thì không được!"
"Hôm nay có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi!"
"Ngươi chết chắc rồi." Uyển Uyển trước khi ra chiêu vẫn không quên buông lời dọa dẫm.
Hạ Hoài Chi đỡ trán bất lực nói: "Đào Uyển Uyển, phản diện chết vì nói nhiều đó!"
Uyển Uyển quay đầu: "Biết rồi. Nhưng phu tử nói, trước khi đánh nhau phải khí thế, nếu không thì vừa mở màn đã thua một nửa."
Hạ Hoài Chi tức nghẹn: "..." Cô bé này rốt cuộc là học được cái kiểu vớ vẩn đó từ ai vậy?
Tạ Dương từ dưới đất bò dậy, đỡ Chung Gia Niên đang hôn mê, lo lắng nói: "Giờ phải làm sao đây?"
Uyển Uyển hai tay nắm chặt kiếm gỗ đào, đầy tự tin: "Dì yên tâm, Uyển Uyển sẽ đánh cho nó đến mẹ nó cũng không nhận ra!"
"Nhóc con, ngươi còn non lắm." Bóng đen lập tức lao về phía Uyển Uyển.
Hạ Hoài Chi đột nhiên bật dậy, ôm Uyển Uyển lăn sang bên né tránh.
Uyển Uyển bị anh ôm trong lòng, cái đầu dụi dụi: "Anh trai, anh làm gì vậy?"
"Tốc độ của nó nhanh quá, em không phải đối thủ của thứ đó, hôm nay chúng ta đi trước, tìm đạo sĩ lợi hại đến đối phó nó."
Hạ Hoài Chi tuyệt đối không muốn đặt hy vọng vào Uyển Uyển, cô bé chỉ là một nhóc ba tuổi rưỡi, cho dù bản lĩnh cao thế nào cũng không thể vừa bảo vệ được ba người, vừa chống lại con quái không biết đạo hạnh sâu cạn này.
Uyển Uyển cảm thấy mình bị xem thường.
Cô bé cũng đã nghiêm túc học thuật pháp, đối phó một thứ xấu xa tu luyện chưa đến trăm năm thì dư sức.
Nhưng tại sao anh trai lại không tin mình chứ!
"Anh trai cẩn thận!"
Nhìn thấy thứ xấu xa định lao vào người Hạ Hoài Chi, Uyển Uyển thò cánh tay nhỏ từ dưới nách anh ra, đột ngột ném mạnh thanh kiếm gỗ đào, chuẩn xác ghim vào bóng đen đó, đóng đinh nó trên tường, không thể thoát ra.
Trong phòng nhạc vang lên những tiếng thét chói tai rùng rợn cùng tiếng cầu xin.
"Thả ta ra!"
"Cầu xin ngươi thả ta ra!"
"Mau rút kiếm ra, ta sắp tan biến rồi..."
Hạ Hoài Chi vốn đang nhắm mắt, mở hé một bên mắt, quay đầu một cách máy móc nhìn về phía sau.
Uyển Uyển hôn lên má anh, ngọt ngào cười: "Anh trai đừng sợ, Uyển Uyển đã nói sẽ bảo vệ anh mà."
Hạ Hoài Chi cuối cùng thở phào, mạnh mẽ hôn một cái lên má Uyển Uyển.
"Em muốn dọa chết anh hả, nhóc con!"
Uyển Uyển chọc chọc vào má anh: "Anh trai có thể thả em ra chưa? Anh nặng quá, đè đến em sắp thở không nổi rồi."
Hạ Hoài Chi uổng công cảm động, bò dậy khỏi đất, nhìn cái bóng đang giãy trên tường, lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào quần.
Khoảnh khắc vừa rồi đó, anh thực sự nghĩ mình tiêu đời rồi.
Dù sao Uyển Uyển trông y như một tay mơ.
Uyển Uyển chạy lạch bạch đến bên tường, nhìn thứ xấu xa trên tường càng lúc càng nhạt đi, suy nghĩ xem nên để nó tan thành tro bụi hay gửi xuống Minh phủ chịu phạt rồi mới cho đi đầu thai.
...
Tạ Dương lúc này máu gần như đông lại mới dần dần lưu thông, cô đỡ Chung Gia Niên, ngây ra nhìn thanh kiếm gỗ cắm sâu ba phần vào tường, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đây thật sự là sức cổ tay của một nhóc ba tuổi rưỡi sao?
Tường đâu phải đậu phụ, sao có thể ném một thanh kiếm gỗ mà cắm sâu đến thế?
Uyển Uyển, rốt cuộc là lai lịch thế nào vậy?
Lúc này Chung Gia Niên từ từ tỉnh lại, cánh tay vốn đã bị thương, giờ như gãy lìa.
Cúi đầu nhìn, băng vải trên tay đã bị máu nhuộm đỏ.
"Tạ Dương, tôi... bị sao vậy?" Chung Gia Niên nhìn quản lý bên cạnh, một lúc vẫn chưa phản ứng.
Tạ Dương giật mình hoàn hồn lại, thở phào, giải thích: "Anh vừa bị thứ đó nhập, suýt nữa giết tôi và Hạ Hoài Chi."
Chung Gia Niên kinh ngạc trừng mắt: "Tôi..."
Anh thực sự hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí không có cả ký ức.
"Hạ Hoài Chi đâu? Cậu ấy có bị thương không? Còn Uyển Uyển, hai anh em họ có sao không?" Chung Gia Niên chống tay ngồi dậy, lo lắng hỏi.
Tạ Dương nhìn về góc phòng, Chung Gia Niên thấy hai người đứng ở đó, trong lòng mới nhẹ nhõm.
"Họ không sao, may nhờ Uyển Uyển, hình như con bé dùng kiếm đóng đinh thứ đó lên tường. Nhưng tôi không nhìn thấy."
Tạ Dương khẽ cười khổ, nhìn vào bức tường trống không.
Chỉ khi thứ xấu xa nhập vào người Chung Gia Niên, khuôn mặt anh mới đầy những hoa văn quái dị, lúc đó cô mới thật sự nhận ra thế giới này có một mặt huyền ảo như vậy.
Tiếp nhận chuyện này thực sự khó.
Tam quan tại chỗ sụp đổ rồi tái lập, chắc là như thế.
Về sau, cô nhất định mỗi dịp lễ Tết đều đốt hương vàng mã cho tổ tiên, rảnh thì đến chùa dâng dầu hương cầu bình an.
Chuyện này chỉ cần một lần có tác dụng, thì đó chính là ân cứu mạng.
Nhưng tốt nhất cả đời đừng bao giờ dùng đến.
Chung Gia Niên dụi mắt, nheo mắt nhìn lên tường, do dự nói: "Tôi hình như... nhìn thấy cái bóng đó rồi?"
Tạ Dương sững sờ nhìn anh: "Không có di chứng gì chứ?"
"Một lát nữa hỏi Uyển Uyển xem." Chung Gia Niên nói.
Anh đứng dậy, đi đến sau lưng Uyển Uyển, thấy dáng vẻ khó xử của cô bé: "Coi như đã thu phục rồi sao?"
Uyển Uyển nghiêng đầu: "Em đang nghĩ, là nên đưa nó xuống Minh phủ chịu phạt, hay trực tiếp đánh tan."
"Có gì khác nhau sao?"
Chung Gia Niên không hiểu, nhìn sang Hạ Hoài Chi cũng đang mù tịt.
Hạ Hoài Chi xòe tay, nhún vai một cách buồn cười: "Đừng nhìn tôi, tôi mù tịt."
Uyển Uyển kiên nhẫn nói: "Khác chứ, đánh tan tức là hồn bay phách tán, không còn kiếp sau; đưa về Minh phủ chịu phạt, chỉ cần họ gột sạch nghiệp chướng thì kiếp sau vẫn có thể đầu thai làm người."
"Phu tử từng nói, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, nhân thoát một."
Giải nghĩa một chút: Vũ trụ có quy luật trọn vẹn là 50, nhưng khi vận hành, trời chỉ dùng 49 phần, để lại 1 phần cho con người. Phần “thoát” này chính là ý chí và nỗ lực chủ quan, thứ giúp ta cải biến số mệnh.
"Ý là thiên đạo vô tình nhưng vẫn chừa cho chúng sinh một đường sống."
"Còn nhân đạo nếu vô tình thì sẽ không chừa dù chỉ một phần sinh cơ (Đường sống)."
Hạ Hoài Chi có chút hoài nghi cuộc đời, quay sang Chung Gia Niên: "Hồi mẫu giáo anh có học mấy thứ này không?"
"Đừng nói mẫu giáo, đại học tôi cũng chưa học."
Chung Gia Niên cảm thấy mình chắc phải quay về học lại mẫu giáo, giờ trẻ con cũng ganh đua dữ vậy sao?
Hạ Hoài Chi vỗ vào sau đầu Uyển Uyển: "Đồng chí nhỏ, nói tiếng người đi!"
Uyển Uyển chớp mắt: "Nghe không hiểu thì thôi, anh trai là kẻ mù chữ, chắc chắn rồi!"
"Hầy, Đào Uyển Uyển, nói em béo là em lại thở mạnh rồi!" Hạ Hoài Chi lại muốn đánh nhóc con này quá.