Chung Gia Niên chuẩn bị đẩy cửa đi vào, nhưng phát hiện cửa không đẩy ra được.
Anh lại xoay tay nắm cửa lần nữa, vẫn không đẩy ra được.
"Chuyện gì vậy?" Tạ Dương căng thẳng, hai tay nắm chặt trước ngực, nhìn cánh cửa mãi không đẩy ra, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
"Mở không được." Chung Gia Niên nhìn Tạ Dương một cái, lắc đầu, tỏ vẻ không có cách.
Uyển Uyển nhìn chằm chằm tấm cửa, nằm trên vai Hạ Hoài Chi, nhỏ giọng thủ thỉ: "Bên trong có thứ xấu sợ Uyển Uyển, không dám mở cửa."
Hạ Hoài Chi chọc một cái vào má bánh bao của cô: "Đừng tự dát vàng lên mặt mình được không?"
"Chúng ta lùi ra xa một chút, anh Niên thử lại xem." Uyển Uyển bảo Hạ Hoài Chi lùi ra sau.
Hạ Hoài Chi thấy chuyện này hoàn toàn vô căn cứ, nhưng vẫn bế củ cải nhỏ đi xa hơn một chút.
"Rắc", cửa phòng nhạc mở ra.
Hạ Hoài Chi nhìn củ cải nhỏ trong lòng: "Chắc là trùng hợp thôi?"
"Anh trai, sao anh cứ không chịu tin vào sự thật vậy?"
Uyển Uyển thở dài não nề.
Sau khi anh trai Thanh Long biến thành phàm nhân, sao chỗ nào chỗ nấy cũng toát ra cái dáng vẻ ngốc nghếch vậy chứ?
Chung Gia Niên quay đầu nhìn Hạ Hoài Chi và Uyển Uyển, dừng ở cửa do dự: "Vào thẳng luôn sao?"
"Vâng." Uyển Uyển từ trên người Hạ Hoài Chi trượt xuống, đôi chân ngắn đá lên, chống mạnh vào cánh cửa đang định đóng lại, cười hì hì: "Hừ, còn muốn nhốt ta ngoài cửa cơ à!"
Hạ Hoài Chi giúp cô đẩy cửa ra, phát hiện hơi tốn sức, anh âm thầm kinh ngạc, ngước mắt nhìn phòng nhạc tối tăm.
Lạnh hơn cả phòng khách.
Rèm cửa kéo kín, phòng nhạc trở nên ngột ngạt.
...
Chung Gia Niên bật đèn, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ bệ ngồi ra.
Ánh nắng tươi sáng bên ngoài xuyên qua lớp kính, rọi vào phòng nhạc rộng rãi, xua tan bóng tối và lạnh lẽo.
Uyển Uyển tròn xoe mắt, nhìn các loại nhạc cụ trong phòng nhạc, kinh ngạc "Oa" một tiếng.
"Nhiều nhạc cụ quá." Uyển Uyển quay đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Chung Gia Niên, "Những nhạc cụ này, anh Niên đều biết dùng sao?"
Chung Gia Niên mím môi cười khẽ: "Biết, nếu em thích, sau này anh có thể dạy em."
Hạ Hoài Chi nhìn hai người thân thiết như anh em, chua lè.
Biết chơi nhạc cụ thì có gì ghê gớm, anh cũng biết kéo violin đấy thôi.
Con nhóc thôn quê Uyển Uyển.
Uyển Uyển tất nhiên không để ý đến vẻ mặt của Hạ Hoài Chi, cô hào hứng lắc lắc người, hai tay ôm má hỏi: "Thật sao?"
"Thật sự có thể à?"
"Em cũng có thể học không?"
Chung Gia Niên nhìn đôi mắt lấp lánh như sao của Uyển Uyển, mới thực sự có cảm giác cô là một bé con ba tuổi rưỡi.
"Được chứ, anh ở ngay tầng dưới nhà các em, rảnh thì có thể qua tìm anh." Chung Gia Niên hứa.
Uyển Uyển lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi.
Hạ Hoài Chi thấy nhóc con sắp bị dụ đi mất, liền giục: "Em không phải nói muốn giúp tìm đồ sao? Mau lên, chúng ta còn đặt đồ ăn ngoài, lát nữa phải về ăn cơm đó."
"Ngay đây ngay đây."
Uyển Uyển lập tức thu lại vẻ cười đùa, quay đầu nhìn về góc phòng có mấy cái thùng.
Chung Gia Niên nhìn mấy kiện hàng quốc tế chưa bóc, cùng vài thứ vận chuyển về, lấy dao rọc giấy mở thùng.
"Đồ đều ở đây rồi."
Uyển Uyển vòng qua mấy nhạc cụ cổ lớn, cũng không nhìn Chung Gia Niên mở thùng, mà nhắm thẳng tới đồ trang trí trên hốc tường.
Ở tầng thứ hai, đặt một chiếc hộp màu đen.
Trên hộp khảm những viên đá quý rực rỡ, viên đá đỏ ở tâm khóa đỏ như máu, trên khóa đồng vẫn còn vương chút gỉ đồng xanh.
Uyển Uyển chỉ vào cái hộp đó, quay đầu hỏi: "Anh Niên, cái hộp kia có thể lấy xuống cho em xem không?"
Chung Gia Niên ngồi trên thùng, liếc hộp trên vách tường, lập tức hoàn hồn: "Được chứ."
Anh đứng dậy lấy hộp đen xuống, đặt lên bàn nhỏ, giới thiệu: "Đây là một hộp nhạc, nửa năm trước mua từ tay một người bạn, sao vậy, có vấn đề gì à?"
Uyển Uyển không nói, ôm cái hộp nhạc to, ngón tay bị bỏng, giữa kẽ tay bốc lên một làn khói trắng.
Hạ Hoài Chi vội lấy hộp nhạc khỏi tay cô, đặt lên bàn: "Tay em có bị thương không?"
"Không sao." Uyển Uyển đưa đôi tay trắng nõn mềm mại ra trước mặt anh, cười tít mắt, "Nó không làm hại được em."
"Vậy sao lại bốc khói?"
Hạ Hoài Chi nhìn chằm chằm hộp nhạc trên bàn, cảm thấy mình ngày càng xa rời thế giới khoa học.
Uyển Uyển chỉ vào góc hộp: "Là nó bị thương."
Trên người cô có linh khí tiên bảo hộ, tà khí sợ hãi, chạm vào sẽ bị bỏng.
"Hộp làm từ gỗ hoè, gỗ hoè là đứng đầu trong ngũ âm mộc, nếu trở thành trầm âm mộc, chính là vật dẫn tốt nhất để nuôi âm tụ tà."
Uyển Uyển nhìn chiếc hộp đen bóng xinh đẹp, bộ dạng bé con mà già dặn, thở dài: "Hộp nhạc này làm từ trầm âm mộc đó."
Sau lưng Chung Gia Niên lạnh toát, nhìn chằm chằm hộp nhạc mà đầu óc trống rỗng.
Lúc mới lấy về, anh cảm thấy hộp nhạc này rất đẹp, âm sắc cũng rất hay, nên khi sáng tác không có cảm hứng, anh thường đặt nó trên đàn piano, nghe âm thanh phát ra từ hộp nhạc, thấy tâm trạng bình tĩnh, dần dần có cảm hứng mới.
Vì vậy, anh rất thích chơi với món đồ cổ này.
Tạ Dương nhìn chằm chằm hộp nhạc, quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chung Gia Niên: "Cái hộp nhạc này anh mua từ ai vậy?"
Chung Gia Niên mơ hồ ngẩng đầu: "Là Đặng Tùng Minh, anh ta nói là tình cờ gặp được món đồ cổ này, lúc đó đúng lúc khó khăn nên mới bán cho tôi, chắc anh ta không biết cái hộp này có vấn đề đâu?"
Tạ Dương nghiến răng hàm dưới, không nhịn được chửi một câu.
"Chung Gia Niên, anh bị ngu à?"
"Đặng Tùng Minh loại người đó mà anh cũng tin, tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, hắn ta tâm thuật bất chính, anh bớt qua lại với hắn đi, món đồ này trước kia ở chỗ hắn, sao có thể không cảm nhận được gì?"
...
Uyển Uyển và Hạ Hoài Chi mù mờ, hai anh em ngồi xổm bên bàn, tròn mắt nhìn nhau.
Chung Gia Niên không phản bác lời Tạ Dương, Hạ Hoài Chi thấy sắc mặt hai người kia đều không tốt, liền nói: "Bây giờ vẫn nên giải quyết cái hộp nhạc này trước đã."
Tạ Dương lập tức im miệng, áy náy nói: "Xin lỗi, tại nóng đầu quá, không kiềm chế được."
Hạ Hoài Chi xua tay, chị quản lý của Chung Gia Niên đúng là hơi nóng tính, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.
Anh quay đầu nhìn Uyển Uyển, hỏi: "Chính là thứ này ảnh hưởng đến Chung Gia Niên, đúng không?"
Uyển Uyển gật đầu xác nhận, rõ ràng rành mạch nói: "Trong hộp có thứ rất hung dữ."
Uyển Uyển đưa tay mở hộp, bên trong vang lên một tiếng thét thê lương.
Một luồng khí đen từ khe hộp phóng ra, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, Hạ Hoài Chi rùng mình.
Anh dụi mắt phải, nhìn về hướng luồng khí đen bỏ chạy.
"Uyển Uyển, thứ đó vừa rồi... có phải chui vào người Chung Gia Niên rồi không?"
Uyển Uyển nhìn sắc mặt đột nhiên u ám của Chung Gia Niên, những hoa văn đen dày đặc từ sau gáy anh ta nhanh chóng bò lên hai bên má.
Lòng trắng mắt anh ta cũng thay đổi, đồng tử biến thành một chấm đen nhỏ, cứng đờ nhìn chằm chằm Uyển Uyển đang đứng trên sàn.
Tạ Dương vừa đối mặt với đôi mắt đó, đã sợ đến ngã ngồi xuống đất, hét lớn lên.
"Cứu mạng——"
"Quái vật!"
Tạ Dương định bò dậy bỏ chạy, nhưng bị Chung Gia Niên giẫm lên mắt cá chân, chiếc giày cao gót trắng bị Tạ Dương đá văng, cô đau đến mức mặt trắng bệch, toàn thân rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Hạ Hoài Chi thấy vậy, lập tức đứng dậy ngăn Chung Gia Niên.
Uyển Uyển phồng hai má bánh bao, ánh mắt bùng lên ngọn lửa nhỏ.
Quả nhiên là thứ xấu xa!