Thư Đường bước đi nhanh chóng, tìm đến một góc khuất không có camera, rồi nhỏ giọng hỏi vào không khí, “Anh còn ở đây không?”
Đáng tiếc là cô không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Một cách vô cớ, Thư Đường cảm thấy hụt hẫng, rồi lại hỏi, “Lần trước tôi rời khỏi hòn đảo này, có phải anh giận không?”
Vẫn chẳng có câu trả lời nào.
Thư Đường thở dài, quay lại thì thấy bác sĩ điều trị của mình đứng gần đó, mặc áo blouse trắng, nhìn cô chăm chú, không rõ anh ta đã đứng đó từ khi nào.
Thư Đường: ……
Cô bị kéo trở lại phòng để uống thuốc, truyền dịch và làm các xét nghiệm. Bác sĩ còn khéo léo khuyên cô đừng để áp lực tâm lý quá lớn.
Thư Đường đành buồn bã gật đầu, không biết nói gì.
Chẳng ngờ khi truyền dịch còn chưa xong, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, người đứng ngoài chính là Thư Minh Du.
Thư Đường giật mình, nhìn cô ta, “Cô là vì Phù Sinh Ngọc mà tới?”
Đúng vậy, Hạ Anh Bách thích Thư Minh Du, còn Thư Minh Du lại đến chương trình này vì Phù Sinh Ngọc.
Phù Sinh Ngọc, một đồng nghiệp, đồng thời cũng là nam chính của câu chuyện.
Thế nên ngay từ đầu, đây đã là một mối quan hệ tay bốn rắc rối. Ở vị trí thấp trong chuỗi thức ăn tình cảm này, Thư Đường cảm thấy không muốn phản ứng với Thư Minh Du, nhưng khi cô vừa định đóng cửa, Thư Minh Du đã kịp ngăn lại.
Mở miệng ra, Thư Minh Du liền toát ra vẻ ngọt ngào châm biếm:
“Tiểu Đường, chị biết em thích Anh Bách, nhưng em không nên dùng cách đùa giỡn tình cảm của người khác để kích thích anh ấy. Anh Bách sẽ không thích kiểu em làm như vậy đâu.”
Trước đây, khi nghe lời này, Thư Đường sẽ phản ứng giận dữ ngay, cô sẽ theo bản năng phản bác lại, vô tình để lộ cảm xúc của mình.
Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác, Thư Đường chỉ lạnh lùng nhìn cô ta cười, rồi bắt đầu bẻ tay, phát ra tiếng kêu "rắc rắc".
Thư Minh Du tỏ vẻ lo lắng, nói nhanh:
“Tiểu Đường, chị không rõ em lấy đâu ra tin tức về Phù Sinh Ngọc, nhưng viện nghiên cứu của anh ấy không có khả năng hỗ trợ Thư thị sản xuất dược phẩm đâu, em không cần phí công.”
Nụ cười của Thư Đường tắt ngấm.
Đây chính là điểm khác biệt của Thư Minh Du - một "trà xanh" lắm mưu mô.
Gia đình Thư Đường kinh doanh dược phẩm. Ba anh em trong nhà, ngay từ đầu cha của Thư Đường đã cùng người chú nhỏ xây dựng sự nghiệp. Sau đó, khi quy mô xưởng sản xuất dược phẩm mở rộng, người bác lớn lại muốn đến thu lợi.
Nhưng đáng tiếc, cha của Thư Đường chưa bao giờ tin tưởng ông bác này. Ngay cả trong di chúc, ông cũng để lại toàn bộ công ty và Thư Đường cho người chú, không để lại chút gì cho bác.
Chú của cô cũng phòng ngừa bác rất kỹ, vì thế dù bác là phó lãnh đạo của Thư thị, vị trí đó cũng chỉ là hữu danh vô thực.
— Trước khi đọc đến phần này trong tiểu thuyết, Thư Đường thật sự nghĩ rằng bác không có năng lực.
Nhưng đến phần sau của câu chuyện, khi Thư Đường và chú cô đều ngồi tù, bác mang toàn bộ tài sản của Thư thị rồi đuổi họ ra khỏi nhà, Thư Đường mới nhận ra cả nhà bác đều vô cùng khôn khéo. Ngay cả Thư Minh Du cũng không chỉ là một cô gái yêu đương mù quáng, mà có tham vọng thực sự.
Viện nghiên cứu của Phù Sinh Ngọc rất có tiếng tăm, nhiều công ty lớn trong và ngoài nước đều đã tiếp cận mời gọi anh ta, nhưng Phù Sinh Ngọc hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng sau đó, tại sao Thư Minh Du lại có thể hợp tác cùng anh ta?
Bởi vì cô ta đã trở thành vợ hợp pháp của Phù Sinh Ngọc, cùng chia sẻ tài sản.
—— Đúng là một sự kết hợp quái lạ và hoàn hảo đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Phù Sinh Ngọc ghét nhất những người lợi dụng viện nghiên cứu của anh ta để mưu đồ, nên nếu dự đoán không sai, anh ta chắc chắn sẽ tránh xa bất cứ ai có ý đồ như vậy.
Trong tiểu thuyết, chỉ một lời nói đơn giản của Thư Minh Du đã khiến tất cả hành động của Thư Đường bị biến thành đầy ác ý, trực tiếp tạo ra cho chú của cô một đối thủ đáng gờm.
Thư Đường siết chặt tay.
Đang chuẩn bị phản bác, nhưng ngay giây tiếp theo, cô bất ngờ khựng lại.
Cô không thể nói ra lời, miệng như bị câm, tựa hồ có một áp lực vô hình đè nặng lên cơ thể.
Ở cuối hành lang đã xuất hiện một mảnh góc áo, Thư Minh Du nhếch môi cười, vẫn còn tiếp tục nói, định thốt ra những lời kịch bản chuẩn bị sẵn: “Tiểu Đường, Thư thị chế dược…”
Thư Đường siết chặt lòng bàn tay, nhưng không có cách nào phá vỡ tình thế bị kịch bản khống chế, cả người như bị một sức mạnh vô hình ghì chặt tại chỗ, không thể cử động.
Cảm giác bất lực này tràn đến tựa như sóng triều, bao trùm lấy cô.
Nhưng rồi ngay giây sau đó, Thư Đường cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Một hơi thở lạnh lẽo, thoang thoảng như hương vị của thần điện trên biển, qua năm tháng dần thấm đẫm vào không gian, bao dung như đại dương, tĩnh lặng như nơi thờ tự.
Và khi hơi thở ấy đến gần, Thư Đường như người chết đuối bất ngờ nổi lên khỏi mặt nước.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, đúng lúc Phù Sinh Ngọc bước tới, Thư Đường lập tức cắt ngang lời Thư Minh Du.
Hơi thở ấy khiến nhịp tim cô bình tĩnh lại.
— Không, chính sự hiện diện của ‘hắn’ đã khiến cô tìm lại được cảm giác an toàn đánh mất.
Cô từ một con chim hoảng sợ, giờ đây lại hóa thành con chim sẻ dám giương cánh trong bàn tay của thần.
Cô mở cửa một chút, quay sang Thư Minh Du nói, “Cô nhìn vào trong đi.”
Thư Minh Du: ?
Thư Đường nhắc khéo, “Cô thấy cái bình nước của tôi đâu rồi không?”
Thư Minh Du ngơ ngác, vừa quay đầu nhìn, vừa định mở miệng nói tiếp nhưng rất nhanh lại im bặt.
Thư Minh Du đầu tiên trợn tròn mắt, rồi cả người bất động vì khi nhìn kỹ, cô ta mới phát hiện cái bình nước của Thư Đường… dường như đang lơ lửng giữa không trung.
—— Bình nước ấy thậm chí còn từ từ trôi nổi lên trong không khí.
Tiếng hét "Có ma kìa!" của Thư Minh Du vang lên khắp hành lang. Cùng với tiếng la hét, Thư Minh Du còn nhìn thấy những dấu nước xuất hiện ẩm ướt một cách bí ẩn ngay phía sau Thư Đường.
Thư Minh Du sợ đến điên cuồng.
Cô ta vừa chạy vừa lăn, vừa bò.
Phù Sinh Ngọc: ???
Phù Sinh Ngọc: Lại thêm một người điên nữa.
Thư Đường thậm chí còn thò đầu ra cửa ngoan ngoãn chào hỏi với Phù Sinh Ngọc.
Trong mắt Thư Đường, "vực sâu tiên sinh" của cô là một sinh vật dễ thương, vô hại nhưng trong mắt Thư Minh Du lại là một con mãnh thú đáng sợ.
Thư Minh Du vô cùng chắc chắn rằng, trong lúc chạy trốn cô ta đã nhìn thấy một đôi mắt.
Một đôi mắt màu xanh xám, thoạt nhìn rất yên bình và đẹp đẽ nhưng khi đôi mắt sắc sảo ấy nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta chỉ có thể cảm nhận một nỗi sợ hãi không thể diễn tả, tựa như tiếng run rẩy sâu thẳm từ trong linh hồn!
Thư Minh Du thậm chí còn có cảm giác rằng nếu cô tiếp tục bị nhìn thẳng vào như vậy, cô ta sẽ lập tức chết ngay tại chỗ.
Cô ta bị dọa đến mức chân run lẩy bẩy, trên đường về còn không hiểu sao vấp phải thứ gì mà ngã vài lần, sợ tới mức nước mắt chảy ròng.
-
Tiếng thét chói tai của Thư Minh Du kinh động đến mọi người dưới lầu.
Mãi cho đến khi được đưa vào phòng y tế và uống trà an thần, nghĩ đến cặp mắt kia, cả người Thư Minh Du vẫn còn run rẩy.
Dù vậy, may mắn thay Thư Minh Du vẫn giữ lại được chút lý trí. Mặc dù bị kinh hãi đến cùng cực, cô ta cũng biết rằng mình sẽ không thể giải thích rõ ràng chuyện này, nếu nói là "có ma" chắc chắn không ai tin.
Nhưng duy nhất một điều an ủi được là Phù Sinh Ngọc thực sự chủ động đến thăm cô ta, giúp cảm xúc của Thư Minh Du nhanh chóng bình tĩnh lại, tâm trạng cũng khởi sắc hơn đôi chút.
Thư Minh Du cố gắng tự trấn an mình, rằng chắc chắn đây là trò mà Thư Đường bày ra để dọa cô ta. Với vẻ cần được giúp đỡ, cô ta nhìn về phía Phù Sinh Ngọc và hỏi: “Phù học trưởng, anh nghĩ trên đời này có những thứ mà khoa học không thể giải thích được không?”
Thư Minh Du hy vọng tìm lại niềm tin vào thế giới quan của mình và trong mắt cô ta, Phù Sinh Ngọc đích thực là biểu tượng của khoa học.
Anh ta chắc chắn sẽ trả lời thẳng thắn rằng——
“Đương nhiên là có.”
Một câu nói lạnh lùng và dứt khoát đến ngộp thở.
Thư Minh Du:……
Tuy nhiên, cô ta cũng cảm thấy Phù Sinh Ngọc có vẻ thân thiện với mình hơn trước, khiến cô ta có phần vừa mừng vừa ngỡ ngàng.
Cô ta lấy lại chút bình tĩnh, gương mặt còn tái nhợt nhưng không quên nói, “Học trưởng, em họ của em hơi có chút không hiểu chuyện, thật xin lỗi vì sáng nay đã làm phiền anh.”
Phù Sinh Ngọc mỉm cười dịu dàng, như thể không hề bất ngờ: “Hóa ra Thư Đường là em họ của em à.”
Thư Minh Du cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vì thuốc an thần đã ngấm nên cảm giác đó nhanh chóng tan biến.
Cô ta đâu biết rằng——
Đêm ấy, Phù Sinh Ngọc khởi thảo một bài luận mới:
Tên là “Luận về di truyền gia tộc và bệnh lý tinh thần”.
Còn Thư Đường trong cốt truyện vốn dữ dội, quyết đoán lại mạnh mẽ, cuối cùng cũng thành công——
Biến mối quan hệ của nam nữ chính từ tình yêu trở thành mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân.
-
Khi nghe tin Thư Đường gặp sự cố, Đinh trợ lý đã lập tức tới với tốc độ ánh sáng.
Mãi cho đến khi cô giả vờ ngủ, mới đưa anh ra khỏi phòng, chờ đến khi cánh cửa đóng lại, Thư Đường từ trên giường nhô đầu lên, nhỏ giọng hỏi thần đang ở trong không gian:
“Thực ra, cô ta cũng không đến mức bắt nạt tôi.”
Ý Thư Đường là chuyện bị nhìn thấy hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.
Thư Đường vốn thần kinh thô, ngoại trừ bị ảnh hưởng trong những tình huống bị khống chế bởi cốt truyện, nhiều năm qua, Thư Minh Du chưa lần nào thắng nổi cô trong những cuộc cãi vã. Thư Đường quen coi cô ta như không khí, nên các đòn tấn công bằng lời nói đều vô hiệu.
Thông thường là Thư Minh Du ba hoa, nói cả nửa ngày, Thư Đường chỉ hỏi: “Cô ta đang nói ai thế?”
Lần này chỉ là do cốt truyện gây ra thôi.
Trong không khí, sự tồn tại vô danh kia dường như ngừng lại trong giây lát.
Yên tĩnh nhưng Thư Đường lại có vẻ hiểu ý ‘hắn’: ‘Hắn’ không tin.
Cô không nhìn thấy đối phương ở đâu, nhưng lại thấy bên mép giường có vệt nước khiến Thư Minh Du hoảng sợ đến chết khiếp.
—— Nhìn thế nào cũng giống như hình ảnh chỉ xuất hiện trong những câu chuyện quái đàm đô thị.
Thế nhưng, Thư Đường chẳng những không sợ mà còn bọc chăn, rúc rích trườn đến cạnh vệt nước, sẵn sàng trò chuyện cùng “nhân vật chính” của quái đàm.
Thư Đường giơ tay lên:
“Nếu anh sợ cô ta bắt nạt tôi, vậy thì anh có thể ở lại không?”
Trong không khí, thần của biển sâu, với mái tóc dài màu bạc rối tung, quần áo tả tơi, toàn thân vết thương chồng chất, trên người còn lưu lại chút hơi thở nhàn nhạt của máu tươi sau khi săn đuổi kết thúc.
Và trên người ‘hắn’, có cả những vệt máu màu xanh nhạt.
Thần cúi mắt xuống, liền thấy một đôi mắt lấp lánh sáng, được bọc trong chăn.
Thần vốn vì bị trọng thương mà rơi vào trạng thái ngủ sâu, sau khi tỉnh dậy, sức mạnh cũng không còn như trước. Cùng với gia tộc Hạ rời khỏi Trung Châu đi ra ngoài hải ngoại, tín ngưỡng dành cho thần dần dần đoạn tuyệt; nếu không nhờ hành động vô tâm của Thư Đường, thần đã rơi vào giấc ngủ dài vô tận.
Cứu mạng một con người nhỏ bé, thay đổi mệnh cách của cô, từ bảy trăm năm trước, chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc đạm mạc của thần chỉ rơi xuống một giọt mưa. Thế nhưng hiện tại, thần của biển sâu phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Phần sức mạnh thần thánh còn sót lại được dùng để bảo vệ trái tim của cô, khiến năng lượng của thần bước vào kỳ suy vi.
Chủ nhân biển sâu giờ đây cảm nhận đói khát, đau đớn, những cảm giác xa lạ mà thần chưa từng trải nghiệm trong cuộc đời dài đằng đẵng kéo dài hàng ngàn năm.
Nhưng đây chẳng phải trải nghiệm đẹp đẽ.
Đói khát, mất máu, nhiệt độ cao trên đảo khiến nhân ngư không chịu nổi, tất cả đều chồng lên nhau, trạng thái hiện tại của thần biển sâu cũng chẳng ổn chút nào.
Đặc biệt là vừa trải qua một trận chém giết dưới đáy biển ——
Nhưng đối với thần mà nói, ăn thực phẩm thông thường không thể no, thần cần những lễ vật và vật cúng tế.
Giờ đây, biển sâu chi thần đang cố gắng kìm nén cơn đói khát của mình.
Trên người Thư Đường có lưu lại một tầng sức mạnh thần thánh, đối với thần sức mạnh ấy như tỏa ra một sự hấp dẫn vô cùng.
Đôi môi khô cằn, hơi rạn nứt của ‘hắn’ khẽ mấp máy, kiềm chế khát vọng được “ăn”.
Thần phải huy động tất cả sức mạnh, gần như tự hành hạ bản thân để cưỡng chế bản năng, mới có thể dời ánh mắt khỏi cô.
Kẻ đi săn đỉnh cao vì có bản chất thần thánh nên sẽ không như những sinh vật khác mà khuất phục bản năng. Dù yếu ớt đến mức này, thần vẫn bình tĩnh đến dọa người.
Thần giữ vững dáng vẻ lịch thiệp và nhã nhặn ——
Thực ra, phía sau tai của ‘hắn’ đã lộ ra lớp vảy xanh lam, đồng tử xanh xám trở nên u tối và sâu thẳm, kiên nhẫn lắng nghe lời cô nói, vẫn nhớ phải không để cô bị bắt nạt hay ức hiếp.
Chỉ là, con mãnh thú biển sâu ấy đang cố chịu đựng cảm giác thèm khát như thể gánh một ngàn tấn áp lực, ngừng lại ngay bên gò má cô, tiến đến với một sự nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Nhưng cô lại cọ sát, dịch đến gần bên thần, nâng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía người chúa tể cấm dục vô hình trong không khí —— khẩn cầu ‘hắn’ ở lại.
Thần cúi thấp ánh nhìn.
Lần đầu tiên dưới lớp mũ trùm đen, chiếc yết hầu xinh đẹp của biển sâu chi thần khẽ chuyển động.