Dưỡng Hải Thần Trong Luyến Tổng

Chương 7: Ngồi tù mọt gông

Trước Sau

break

Trước khi đi, Tư Nghiêm Minh nhắc nhở Thư Đường một câu:

“Khi tôi vừa gia nhập đoàn, đã nghe rất nhiều lời đồn về Thư tiểu thư. Nếu có thời gian, cô có thể đi tìm hiểu thêm.”

Thư Đường không nhờ Đinh trợ lý điều tra, bởi vì trong lòng cô đã có một người tình nghi.

Chuyện giữa cô và Hạ Anh Bách tuy không phải là bí mật, nhưng giới giải trí và giới của họ vốn không thuộc cùng một vòng quan hệ. Vậy mà ngay từ ngày đầu tiên Thư Đường đến đoàn làm chương trình, những “chiến tích” của Hạ Anh Bách đã được lan truyền khắp nơi.

Ngoài Thư Minh Du, không ai có đủ thời gian rảnh để làm việc này.

Nói về mối ân oán giữa Thư Đường và Thư Minh Du, phải quay về thời tiểu học.

—— Khi đó, Thư Minh Du đã tám tuổi mà đã rất biết cách tỏ vẻ. Nhân lúc người lớn không có ở đó, cô ta chạy đến trước mặt Thư Đường, đắc ý nói: “Cậu không có ba mẹ.”

Thế là, Thư Đường liền quay lại và đánh bay hai chiếc răng cửa của Thư Minh Du.

Mối thù kéo dài cả đời của hai người bắt đầu từ đó.

Sau nhiều lần bị Thư Đường làm cho khóc, Thư Minh Du học được cách giả vờ tử tế, bắt đầu làm ra vẻ hòa thuận với Thư Đường. Sau đó, cô ta từng chút một nói với Thư Đường rằng Hạ Anh Bách thích kiểu con gái nào, không ngừng thổi phồng rồi lại lợi dụng Hạ Anh Bách để kích thích lòng tự trọng của Thư Đường.

Nếu không nhờ ký ức từ kiếp trước, có lẽ đời này Thư Đường đã thực sự trở thành một nhân vật nữ phản diện sắc sảo, dễ nổi giận.

Thư Đường hiểu rõ rằng khi quay lại đảo, cốt truyện sẽ tiếp tục khởi động.

Tuy vậy, Thư Đường vẫn nói với San San: “Chúng ta làm thủ tục xuất viện thôi.”

Chương trình thực tế nóng lên từng vòng, phần đầu tư khổng lồ từ trước đó sẽ sớm mang lại lợi nhuận. Nhờ chất lượng khách mời cao, lượng khán giả đặt trước đã đạt đến hàng triệu.

Vì sự cố xảy ra với Thư Đường, đoàn làm chương trình buộc phải trì hoãn thời gian quay. Tuy nhiên, mỗi lần trì hoãn lại khiến áp lực lên đoàn chương trình càng lớn.

Hôm nay đã là ngày thứ ba của đợt trì hoãn, Thư Đường chủ động đề nghị xuất viện khiến đạo diễn Quách thở phào nhẹ nhõm.

Khi Thư Đường quay lại đảo, trời đổ mưa to không ngớt.

Lúc mưa bắt đầu rơi, cô không nghĩ đến cốt truyện sắp phải đối mặt mà lại tự hỏi:

Mưa lớn như vậy, ‘vực sâu tiên sinh’ đã tìm được nơi trú chưa?

Cô không biết rằng—

Có lẽ khi trời mưa, kiến sẽ chuyển tổ, các loài vật sẽ tìm chỗ trú ẩn. Nhưng đối với Hải Thần, thần mượn cơn mưa lớn để giáng xuống.

Hải Thần là vị thần của biển cả, sức mạnh của ‘hắn’ trên đất liền yếu hơn nhiều so với trong lòng đại dương. Khi chút thần lực ban phước được truyền cho cô, vị thần đang yếu ớt giờ đây không thể duy trì được hình thái cơ bản của mình.

Giống như vài thập kỷ trước, tại miếu thần của gia tộc Hạ trong đêm mưa lớn, chỉ khi mưa lớn đổ xuống mang theo nước từ trời mà không có nguồn gốc, thần mới có thể xuất hiện trở lại trên đất liền.

-

Khi Thư Đường đến, tổ quay phim đã bắt đầu ghi hình.

Hòn đảo này có hình dáng dài và hẹp. Vị trí Thư Đường lên bờ trước đây là ở bờ đông, còn phần lớn các tiện nghi trên đảo lại tập trung ở bờ tây.

Biệt thự lớn, hồ bơi riêng, sân bóng và những tiện ích khác đều có đủ, cùng với một khu vườn pha lê rộng lớn.

Người duy nhất không phải là người dân trong dàn khách quý lần này là nữ ca sĩ Tống Âm Âm, cũng đã có mặt tại “Căn cứ tình yêu” này.

Cô ấy xinh đẹp, giọng hát ngọt ngào là át chủ bài thu hút người xem của chương trình – chỉ có điều cô ấy bị say sóng, từ khi vào đoàn đã bắt đầu nôn nên trông có phần mệt mỏi.

Tính cả cô ấy, trong phòng khách đã có mặt năm vị khách quý, họ đang nói chuyện với nhau, đạo diễn không sắp xếp nhiệm vụ gì để họ tự do giao lưu, thăm thú căn nhà.

Đều là những người đẹp trai xinh gái, rất thu hút nhưng vì còn lạ lẫm nên không khí không quá thân thiện.

Thư Đường là người cuối cùng kéo theo vali đến nơi.

Hôm nay cô trang điểm đậm, vốn dĩ là phong cách nổi bật, đôi môi đỏ càng làm nổi bật làn da trắng và mái tóc đen, trông cực kỳ rạng rỡ.

Không khí khách sáo, mới lạ ban đầu lập tức thay đổi khi Thư Đường vừa bước vào.

Đạo diễn vốn không thích cách mỗi người tự giới thiệu, cứ như đang liệt kê lý lịch trích ngang, nhưng khi Thư Đường ngồi xuống, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô.

Như thể một chất xúc tác được thêm vào dung dịch thử.

Dù không hề có cảm xúc gì với cô, nhưng khi một người đẹp đạt đến một mức độ nhất định, sắc đẹp của cô sẽ trở thành một lực hút mạnh mẽ, dù muốn hay không người ta cũng sẽ bị cuốn vào.

Không khí lập tức trở nên kỳ lạ.

Thư Đường đương nhiên cũng cảm nhận được điều này.

Cô lập tức lấy kính râm ra – kính râm đeo vào rồi, chẳng cần yêu ai cả.

Cô còn chống cằm, sau lớp kính râm mà nhìn quanh, cân nhắc: “Hôm nay mình nên bắt đầu trêu đùa từ ai đây nhỉ?”

Thư Đường biết rằng cốt truyện sẽ không dễ dàng bỏ qua mình. Quả nhiên khi cô vừa trò chuyện đôi câu với người khác, ánh mắt cô không tự chủ mà hướng về phía người trong một góc.

Nhân vật nam thứ ba, tên là Phù Sinh Ngọc. So với Hạ Anh Bách kiêu ngạo, Tư Nghiêm Minh lạnh lùng sắc bén, Phù Sinh Ngọc là người tính tình hòa nhã nhất trong ba người.

Anh ta sở hữu một viện nghiên cứu tư nhân, chuyên nghiên cứu các loại thuốc đặc trị bệnh, nắm giữ rất nhiều bản quyền sáng chế.

Bề ngoài anh ta nhẹ nhàng như một quân tử, ôn hòa như ngọc – nhưng nếu chỉ nhìn mặt ngoài sẽ là sai lầm.

Trong tiểu thuyết, chính Phù Sinh Ngọc đã hướng nghiên cứu của mình vào ngành dược của nhà Thư, tạo ra một loại thuốc mới vượt trội hơn sản phẩm chủ đạo của Thư gia, dẫn đến sự sụp đổ của Thư thị.

Lần đầu gặp trong tiểu thuyết, Thư Đường quấn lấy Phù Sinh Ngọc nhiều giờ, còn buông nhiều lời khiêu khích chạm vào điểm yếu của anh ta, khiến Phù Sinh Ngọc căm hận cô đến tận xương tủy.

Thư Đường nghĩ về lời thoại của mình trong tiểu thuyết, cảm thấy cốt truyện dường như muốn hãm hại mình.

Vì vậy, Thư Đường quyết định chủ động tấn công.

Thư Minh Du và Hạ Anh Bách đang trò chuyện, thấy Thư Đường tiến tới, họ liền nghĩ rằng cô sẽ gây sự với họ, lập tức cảnh giác cao độ, cả hai đều trở nên căng thẳng.

Rốt cuộc, xung quanh đều có máy quay.

Thư Đường vừa mở miệng, hai người họ đã tưởng tượng ra cảnh phải kêu cứu.

Nhưng rồi –

Thư Đường nói: “Làm ơn tránh ra một chút.”

Cô nhìn họ với ánh mắt khinh khỉnh, bước ngang qua, hướng về phía Phù Sinh Ngọc.

Hai người sững sờ, nhìn nhau ánh mắt lại như vô tình lướt về phía Thư Đường.

Thư Minh Du phản ứng mạnh hơn, ngẩn người nhìn về phía chàng trai ngồi một góc kia, quên luôn cả lời nói với Hạ Anh Bách.

Cả ánh mắt của Hạ Anh Bách cũng như vô tình dõi theo cô.

Phù Sinh Ngọc là người uyên bác, luôn ôn tồn lễ độ. Nhưng dù trông dễ gần, thật ra lại rất khó tiếp cận. Khi ngồi vào vị trí, mọi khách mời đều bắt chuyện với anh ta, nhưng không ai có thể duy trì cuộc trò chuyện quá ba phút.

Trước khi Hạ Anh Bách đến, ngay cả Thư Minh Du cũng thử trò chuyện với anh ta, nhưng cũng nhanh chóng phải rút lui.

Thư Đường, vốn chỉ là tiểu thư một gia tộc dược phẩm, không quan tâm gì đến gia nghiệp. Liệu cô có thể trò chuyện vui vẻ với Phù Sinh Ngọc sao?

– Họ chỉ chờ đợi cảnh Thư Đường bị phớt lờ và đuổi đi.

Nhưng rồi, họ thấy Thư Đường ngồi xuống đối diện với Phù Sinh Ngọc.

Cô lấy ra một tập tài liệu.

Thư Đường và Phù Sinh Ngọc bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

Họ trò chuyện suốt một giờ.

...

Thậm chí, Phù Sinh Ngọc còn đôi lúc chau mày, đôi lúc thở dài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thư Đường.

Thoáng nghe thấy những lời của anh ta với cô, nào là “Em phải có niềm tin, anh tin em.” nào là “Sau này có vấn đề gì, cứ đến tìm anh.”

Thư Minh Du nghiến răng, Hạ Anh Bách ngẩn ngơ, cả hai thất thần, niềm vui sướng của cặp đôi “cẩu nam nữ” cũng biến mất.

-

Phù Sinh Ngọc không phải người dễ gần – trừ khi đối mặt với bệnh nhân.

Chỉ bằng một câu hỏi, Thư Đường đã khiến Phù Sinh Ngọc kiên nhẫn dành cho cô cả giờ đồng hồ.

Câu hỏi ấy như sau:

“Phù tiên sinh, anh nghĩ có thể có con người tự do hít thở dưới đáy biển không?”

Phù Sinh Ngọc có nền tảng nghiên cứu sâu về sinh vật học, viện nghiên cứu của anh ta từng phát triển cả các loại thuốc cho bệnh lý tinh thần.

Câu hỏi của cô làm anh ta sững lại:

Nhiều người bị đắm biển cũng sẽ như thế, khi não va vào đá ngầm, tổn thương não bộ có thể dẫn đến mất trí nhớ, thậm chí phân liệt nhân cách và nhiều hệ quả nghiêm trọng khác.

Thái độ của anh ta đột nhiên trở nên rất đỗi ôn hòa:

“Em đang nói đến nhân ngư sao? Dù trong rất nhiều truyền thuyết, nhân ngư xuất hiện khá thường xuyên, nhưng hiện tại vẫn chưa có bằng chứng nào chứng minh loài vật này thật sự tồn tại.”

Nghe nhắc đến nhân ngư, Thư Đường lại chìm vào suy tư.

Đáng tiếc là cô chỉ nhớ mỗi mái tóc dài xinh đẹp ấy, còn lại thì không nhớ thêm gì.

Thư Đường như nghĩ ngợi điều gì, “Cũng có thể không phải nhân ngư.”

Nhân ngư thì đâu có khả năng ẩn thân được chứ.

“Có khi nào… trên đời thật ra có quỷ không? Giống như người ta nói ấy, có thể quỷ tồn tại là vì liên quan đến từ trường…”

Phù Sinh Ngọc nghiêm túc lắng nghe, trong lòng thầm nghĩ: Triệu chứng này đã kéo dài bao lâu rồi?

Anh ta đưa ra vài đề nghị nhỏ, Thư Đường chăm chú lắng nghe, nhưng bên ngoài mưa to quá, cô hơi khó nghe rõ giọng anh ta nên khẽ nghiêng người về phía trước một chút.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh quật tới, đẩy tung khung cửa sổ giữa hai người họ.

Thư Đường ngớ người, chỉ nghĩ là ngẫu nhiên.

Phù Sinh Ngọc ngập ngừng: “Với tình huống của em, anh khuyên là phát hiện sớm thì chữa trị sớm…”

Vừa dứt lời, ghế của anh ta kêu rắc một tiếng, gãy làm đôi.

Thư Đường: …

Đây là lần đầu tiên cô nhận thức rõ ràng rằng, vấn đề có thể không nằm ở tinh thần của mình, mà ở thế giới này thì đúng hơn.

Ví dụ như Thư Đường phát hiện —

Chỉ cần cô giữ khoảng cách hai mét với Phù Sinh Ngọc, anh ta liền không gặp thêm vận rủi nào.

Nhưng khi cô thử lại gần một chút —

Trong khi Phù Sinh Ngọc đang cố thuyết phục cô rằng, “Ảo giác là một dạng…”

Anh tta heo bản năng cầm ly nước uống —

Cốc pha lê nứt vỡ ngay.

Thư Đường: …

Thôi được, Thư Đường tin rằng đây không phải ảo giác.

Cô ngay lập tức dùng kính râm che mắt, bắt đầu nhìn xung quanh.

Và rồi, cô thấy cách đó không xa, một vệt nước kỳ dị hiện lên.

Phù Sinh Ngọc ngẩn người, vì anh ta phát hiện Thư Đường cứ thẫn thờ nhìn về sau lưng mình, thỉnh thoảng còn mỉm cười, giống như Romeo lần đầu thấy Juliet, hay như khi Tây Môn Khánh vô tình thấy Phan Kim Liên.

Nhưng sau đó Phù Sinh Ngọc quay lại nhìn, trong lòng lạnh một nửa —

Vì phía sau, chẳng có gì cả!

Đạo diễn Quách từ lâu đã thấy hai người họ rì rầm trò chuyện, bèn lặng lẽ kéo nhiếp ảnh gia lại gần. Đạo diễn Quách để họ tự do hoạt động, chẳng phải để bắt lấy vài khoảnh khắc tự nhiên sao? Nhìn phản ứng hóa học này, thật thú vị!

Thấy Thư Đường đi rồi, đạo diễn Quách lại kéo nhiếp ảnh gia quay qua Phù Sinh Ngọc.

Đạo diễn Quách bảo Phù Sinh Ngọc nói chút cảm nghĩ về Thư Đường.

Phù Sinh Ngọc suy nghĩ một lúc: “Cô ấy là một cô gái kiên cường.”

Dù không bị bệnh lý nào đánh gục nhưng có chút cố chấp, không mấy tích cực điều trị.

“Nói chuyện với cô ấy thực sự rất vui.”

Giữa mùa hè nóng bức mà lại thấy mát rượi, sống lưng lạnh toát và vận xui cứ từ từ kéo đến.

Đạo diễn Quách cực kỳ hài lòng.

Phỏng vấn vừa xong, Phù Sinh Ngọc định thu dọn cái ly pha lê vẫn chưa hoàn toàn vỡ. Ai ngờ vừa chạm vào —

Ly pha lê thì vẫn ổn, nhưng cái bàn sập xuống.

Phù Sinh Ngọc: “……”

Một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, bắt đầu mở ứng dụng bảo bối, tìm kiếm:

Phù đổi vận.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc