Dưỡng Hải Thần Trong Luyến Tổng

Chương 9: Rất là mỹ vị

Trước Sau

break

Biển sâu chi thần cúi người xuống như bị một sự mê hoặc nào đó dẫn dắt, chậm rãi tiến gần đến cô — gần đến mức hàng mi dài của ‘hắn’ phảng phất có thể quét qua gò má của cô.

Thế nhưng vẻ đẹp của thần lại mang đến một cảm giác áp lực khủng khiếp, giống như một phần của tảng băng trôi khổng lồ, ẩn giấu dưới mặt biển. Đôi mắt xanh xám sâu thẳm, hầu kết khẽ chuyển động, đôi môi khô cằn vì cảm giác khát khao mà càng thêm khô nứt.

Ai có thể từ chối một lễ vật dâng đến tận cửa?

Chỉ cần chạm vào con mồi xinh đẹp kia, ‘hắn’ có thể dễ dàng bẻ gãy xương sống của cô.

Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng như thể bừng tỉnh khỏi cơn mê hoặc, ánh mắt của thần mơ hồ và khó nhọc dời đi, hơi thở đột ngột rút lui như thủy triều.

Biển sâu chi thần đột ngột xoay người, dưới tấm áo choàng đen là mái tóc trắng dài ánh bạc như ánh trăng.

Sức mạnh lý trí khiến thần thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm vào phút cuối nhưng thần nhận ra rằng, mình có lẽ đã làm con người nhỏ bé này hoảng sợ.

Khi nỗi sợ hãi gieo vào lòng, con người sẽ nhìn thần linh như những kẻ ngoại lai — sinh ra sợ hãi, thậm chí chán ghét và lánh xa.

Lời nói của cô lúc nãy dường như lại vang lên bên tai hắn: “Nếu anh sợ cô ta bắt nạt tôi, vậy thì anh có thể ở lại không?”

Thần lùi lại vài bước tạo ra một khoảng cách, trong lòng dâng lên một sự tự ghét chưa từng có.

Thần rũ xuống hàng mi dài, đôi mắt xanh xám dần trở nên u ám.

Dưới lớp áo choàng rách rưới, cơ thể nhân ngư đầy những vết thương nhỏ vụn.

Chịu đựng cơn đói khát, toàn thân đẫm máu chẳng còn chút nào dáng vẻ của một vị thần minh.

Biển sâu chi thần xoay người không dám nhìn cô nữa, cố gắng kiềm chế cơn đói khát và khát vọng đang sôi sục, không muốn lại phải đối mặt với vẻ mặt kinh hoàng của cô, định xoay người biến mất.

Nhưng Thư Đường lại quá mức im lặng.

Thần cúi xuống, phát hiện cô vì chờ quá lâu không nhận được câu trả lời, không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi.

Khi thần vừa lộ ra vẻ hung bạo, đây là lần đầu tiên ‘hắn’ thấy có người ngủ thiếp đi.

Không phải bị dọa ngất đi, cô thậm chí còn đang lẩm bẩm nói mớ, nghe không rõ lắm, có lẽ là đang nói về “cá”.

Trong trạng thái sinh tử nguy hiểm, Thư Đường chỉ cảm thấy xung quanh lạnh lẽo, cứ ngỡ mình đã rơi xuống biển, vì tâm hồn quá rộng mở mà còn mơ thấy cảnh bắt cá trong biển cả.

Thần đội mũ choàng chìm vào im lặng: ……

‘Hắn’ chưa từng thấy qua một sinh vật kỳ lạ như Thư Đường.

Cô thật yếu đuối, chỉ cần một bất cẩn có thể chết, nhưng lại có một tinh thần mạnh mẽ phi thường, không những không sợ thần mà còn có thể trò chuyện vui vẻ với ‘hắn’ quan trọng nhất là, cô có khả năng chọn lọc và bỏ qua rất mạnh mẽ.

Dường như chỉ cần không đe dọa đến sự sinh tồn của cô, cô có thể nằm trên bụng của một con thú hoang to lớn, thoải mái ngủ say.

Bất chợt, bên ngoài mưa bắt đầu rơi lách tách qua khung cửa sổ.

Mái tóc dài màu ngân bạch của thần lại trở nên tĩnh lặng, cúi xuống nhìn cô.

Tiểu nhân loại này vẫn không ngừng lẩm bẩm về cá.

Biển sâu chi thần tựa như những vị trưởng giả giàu có nhưng bần hàn, để che giấu sự bối rối của mình, chỉ có thể dùng thứ gì đó khác để làm phân tâm đứa trẻ.

Thần tặng cho cô một chiếc vảy.

Quả nhiên, vừa nhận lấy chiếc vảy mới từ thần, cô liền nặng nề chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Bên ngoài phòng, tiếng mưa tí tách rơi, vị thần cao lớn kia thu gọn mái tóc dài dưới chiếc áo choàng, đứng thẳng người.

-

Trong giấc mơ, Thư Đường mơ hồ cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống, giống như cô đang rơi vào biển sâu, đại não lập tức gợi lên hình ảnh cô đang mò cá trong giấc mộng.

Dạo gần đây Thư Đường ngủ rất sớm, mỗi đêm thường hay đói và trong mộng, chú cá bé nhỏ kia vừa ngọt lại vừa mềm mại. Cô há miệng định cắn thì cơn đói làm cô tỉnh giấc.

Thư Đường trước tiên nhìn thấy một quầng sáng xanh lam nhạt trên tay mình, sau đó thấy dấu nước trên sàn, kéo dài đến bên ngoài.

Thư Đường dụi mắt, xỏ đôi dép rồi bước tới.

Vệt nước cuối cùng biến mất trong gian bếp của biệt thự.

Cảnh tượng này thực sự rất giống hiện trường của một vụ án mạng, đặc biệt là căn bếp sáng đèn giữa đêm khuya, bị dấu nước kéo dài vào trông lại càng có chút quỷ dị.

Càng quỷ dị hơn là, còn có một đạo diễn Quách mắt mơ màng lờ đờ, trông như thể bị quỷ nhập thân, bước đi với vẻ mặt trống rỗng.

Nhìn thoáng qua, cảnh tượng thật sự làm người ta giật mình.

Thực tế, thần không thể dựa vào đồ ăn bình thường để no bụng, mà cần được nhân loại cúng tế.

Trong tình cảnh cực độ đói khát, đạo diễn Quách nửa đêm không ngủ mà đi ra, vừa gặp thần đã mất ký ức trong chốc lát chỉ vì đối diện với đôi mắt xanh xám ấy.

Đạo diễn Quách, người tạm thời được chọn làm hầu cận cho thần, đang định ra ngoài để tìm chút lễ vật dâng lên thì đụng phải Thư Đường.

Thư Đường nhìn nhìn đạo diễn Quách, rồi lại nhìn vệt nước, phản ứng đầu tiên của cô là:

“Cái này không ăn được.”

Cô vô cùng tự nhiên nâng đạo diễn Quách dậy, nói, “Để tôi đưa anh về, đói bụng rồi sao? Nhưng thứ này ăn không phổ biến đâu, sao có thể ăn người được chứ? Để tôi tìm chút cá cho anh ăn.”

Dấu nước dường như thoáng do dự, như thể muốn giải thích rằng mình không ăn người.

Nhưng Thư Đường dường như chẳng mảy may nghi ngờ thần sẽ ăn người, giọng điệu nhẹ nhàng, có vẻ còn tin tưởng hơn chính biển sâu chi chủ.

Vị thần với mái tóc bạc dưới lớp áo choàng cúi đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia hoang mang hiếm thấy — cô thật sự không sợ chút nào sao?

Thực ra, biển sâu chi thần có thân hình vô cùng cao lớn. Với chiều cao 1m6 của Thư Đường, cô chỉ đứng đến ngực ‘hắn’, nên khi thần đứng phía sau cô, dù cô không nhìn thấy, vẫn cảm nhận được như toàn bộ thân thể mình được bao phủ.

Vị thần cao lớn ấy im lặng trong chốc lát, rồi ngoan ngoãn theo sau Thư Đường.

-

Thư Đường ngủ sớm, nên khi tỉnh dậy cũng chỉ mới 9 giờ tối.

Cô gọi điện cho đầu bếp, đúng như dự đoán, trong bếp vẫn còn đồ ăn.

Đến đây để tham gia chương trình, đương nhiên cô được mang theo trợ lý riêng, đầu bếp và bác sĩ. Vị đầu bếp chỉ chuyên phục vụ mỗi mình cô, tay nghề nấu ăn ngon đến nỗi khiến ai cũng phải chảy nước miếng.

Thư Đường hiển nhiên không hề sợ ‘hắn’.

Cô tự nhiên không cảm thấy có gì sai, bày biện đầy cả bàn và mời biển sâu chi thần cùng mình thưởng thức bữa khuya.

Hôm nay cô có vẻ đặc biệt lắm lời, vừa ăn vừa nhiệt tình giới thiệu cho ‘hắn’ từng món một.

Cả một bàn đồ ăn công phu như vậy, Thư Đường liền thỏa sức kén chọn, thích gì ăn nấy, món nào không đủ dinh dưỡng thì tránh xa. Cô yêu đồ ngọt, còn rau thơm thì cả đời cũng không muốn động tới.

Miệng nhỏ của Thư Đường không ngừng nói, lại còn thường nhìn thần.

Mặc dù Thư Đường không thể nhìn rõ mặt ‘hắn’, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận ‘hắn’ ăn uống vô cùng lễ độ.

Tuy nhiên, dù sử dụng dao nĩa một cách vô cùng tao nhã, tốc độ ăn của ‘hắn’ vẫn nhanh đến kinh ngạc.

Suy cho cùng, phải nói là đã hơn mười năm rồi thần chưa từng được ăn một bữa cung phụng.

Khi thần lực dồi dào, biển sâu chi thần có thể đi săn dưới đáy biển, nhưng đồ ăn cũng chỉ miễn cưỡng no bụng; còn khi thần lực suy yếu, đói khát trở thành một loại khổ hình tra tấn cực độ và thần nhất định phải nhận được cúng tế.

Thế là hết đĩa này lại đến đĩa khác.

Thần với mái tóc dài màu ngân bạch nghe tiểu nhân loại lẩm bẩm không ngừng.

Dưới lớp áo đen, ngón tay thon dài cầm dao nĩa có chút cứng đờ, siết chặt lại. Điều này khiến vị thần hung tàn nhưng đẹp đẽ ấy đột nhiên trở nên có chút lúng túng.

— Thật sự, vì ăn hơi nhiều.

Thần nhìn sang Thư Đường.

Cảm xúc của con người trong mắt thần luôn rõ ràng, nhưng trên người Thư Đường dường như không có lấy một chút ghét bỏ nào, thậm chí chẳng có cả sự “thương hại”, cô rất tự nhiên gắp cho ‘hắn’ từng miếng thịt cá.

Nếu có cảm xúc nào đáng kể, chắc hẳn là một chút “đau lòng”.

Thư Đường vốn không dễ dàng mà thấy đau lòng với đàn ông, bởi vì thương hại một người đàn ông sẽ chỉ khiến anh ta bất hạnh.

Nhưng cô lại có cảm tình với người đã cứu cô và nhỏ bé đáng thương này.

Thư Đường không phải chưa từng nghĩ ‘hắn’ rốt cuộc là dạng tồn tại gì, đoán rằng chắc là quỷ hoặc nhân ngư.

Nhưng theo thời đại khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, có lẽ cuộc sống của sinh vật đáng thương này cũng sẽ ngày càng khó khăn và còn phải đối diện với nguy cơ bị bắt đi nghiên cứu bất cứ lúc nào.

Trên hòn đảo vật tư khan hiếm này, ‘hắn’ chắc là đói một bữa no một bữa.

Nhưng ‘hắn’ đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức Thư Đường có chút thương cảm.

Thư Đường định nhắn tin cho đầu bếp mang thêm vài đĩa cá sống thái lát, nhưng thần đã đặt dao xuống.

Rồi vô cùng lịch sự mà ——

Cầm lấy chén bắt đầu rửa.

Thư Đường bước tới, cúi đầu nhìn không thấy thần bên cạnh, chỉ thấy chén đĩa giữa không trung như đang làm phép mà tự bay, những giọt nước trông như sống lại, từng giọt một ngoan ngoãn tự động bay lên làm sạch chén đĩa.

Thư Đường càng thêm tin chắc rằng ‘hắn’ là một sự tồn tại vô hại ——

Suy cho cùng, kiểu như cô, nếu thật sự là vai ác độc ác thì tuyệt đối sẽ không chịu rửa chén!

Cô tiến lại gần hơn và trong không gian xung quanh, vị thần tóc dài lặng lẽ cúi xuống, hàng mi dài cũng rũ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

Như thể ‘hắn’ muốn tìm thấy điều gì đó từ cô.

Thế nhưng Thư Đường lại chẳng có lấy nửa điểm tham lam, ghét bỏ, hay sợ hãi — thậm chí vì ‘hắn’ biết rửa chén, nàng còn có chút… sùng bái.

Giờ đây, vị thần biển sâu nghèo túng ấy đã nhận một bữa ăn thịnh soạn từ cô mà không thể trả công. Cơn đói cùng cảm giác thiêu đốt cũng đã dịu lại, sức mạnh khôi phục đôi chút — nhưng đây là lần đầu tiên ‘hắn’ cảm thấy khó khăn khi không có cách nào hồi báo.

Thư Đường cảm giác như có thứ gì lạnh lẽo đến gần mình. Khi cô đưa tay ra bắt lấy, cảm giác thoáng qua tựa như có sợi tóc màu trắng, mềm mại tựa ánh trăng, từ lòng bàn tay cô biến mất.

‘Hắn’ không còn là vị Hải Thần của bảy trăm năm trước, mà giờ đây chỉ là một kẻ lấm lem, bị thế gian lãng quên, không còn ai nhớ đến vị thần cổ xưa ấy.

Đến cả thời gian ‘hắn’ có thể duy trì trạng thái tỉnh thức cũng chẳng thể đoán trước; ngay cả một chút hồi báo đơn giản từ bữa cúng tế này cũng không có cách nào đáp lại.

‘Hắn’ cúi xuống nhìn, thấy trọc khí đã dần nhuốm lên thân hình mình, đến cả dáng vẻ của chính mình cũng không còn nguyên vẹn.

—— Bảy trăm năm trước, khi ‘hắn’ chìm vào giấc ngủ, Hải Thần từng đóng đinh một con quái vật biển khổng lồ dưới đáy biển, rồi hứng chịu vô số cú đánh chí mạng từ những quái vật biển khác và trọc khí từ đó mà xâm chiếm, gần như hủy hoại nửa chiếc đuôi của giao nhân.

Nơi ấy tựa như một bức tranh lụa bóng mượt bị xé toạc, để lại một vết rách tàn bạo.

Khi Thư Đường lại hỏi đến vấn đề đã khiến ‘hắn’ do dự trước đó, ‘hắn’ nghe rõ ràng ——

Nhưng, vị thần ấy chỉ lùi lại một bước, rồi hoàn toàn biến mất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc