Ngươi mà nói vậy thì ta yên tâm rồi.
Tần Như Thanh “à” một tiếng, cúi người lại gần chén ngọc, làm bộ như sắp uống. Nhưng rồi lại bất ngờ chun mũi, gương mặt nhỏ nhăn lại khó chịu. Nàng lập tức nghiêng người tránh ra xa một chút, làm bộ chê bai:
“Cha, mùi này lạ quá… Thanh Thanh không muốn uống đâu…”
Tần Đức Minh nghi hoặc, cúi xuống ngửi thử. Đúng là có mùi tanh mặn, hơi giống nước biển, nhưng mùi rất nhạt, cũng không khó ngửi lắm.
“Này, đây là linh dịch để tăng tư chất cho con đó! Thanh Thanh không được tùy tiện như vậy!” – Tần Đức Minh nghiêm mặt, giọng đầy trách mắng.
Tần Như Thanh dậm chân, vẫn nhăn mặt, làm ra vẻ bướng bỉnh:
“Không, khó ngửi lắm…”
Nàng lén liếc mắt nhìn cha, thấy vẻ mặt nghiêm nghị liền làm ra bộ sợ hãi, rồi nhẹ giọng nói tiếp:
“Hay là… cha đi lấy cho con một chén nước đường đi, con pha với nước đường uống chắc sẽ dễ hơn một chút…”
Tần Đức Minh vốn luôn cưng chiều đứa con gái út, lại biết rõ Tần Như Thanh từ nhỏ đã không thích uống thuốc, nên hoàn toàn không nghi ngờ gì. Nghe nàng chỉ đòi một chén nước đường là có thể uống, ông liền nhẹ nhõm thở phào, vừa cười vừa đưa tay chạm nhẹ lên trán nàng, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Tần Như Thanh len lén nhìn quanh một lượt, chắc chắn phụ thân đã đi khỏi mới vội vàng lấy từ túi trữ vật bên hông ra một bình ngọc nhỏ.
Chiếc túi trữ vật này là lễ vật sinh nhật cách đây vài ngày, do cha đích thân tặng nàng. Lúc ấy, vì muốn trải nghiệm cảm giác tu tiên, nàng đã cố tình bỏ vào một chiếc bình ngọc nhỏ giống hệt những món đạo cụ thường thấy trong tiểu thuyết.
Và giờ thì đúng lúc để dùng đến nó rồi!
Tần Như Thanh hết sức cẩn thận, từ từ rót chén linh dịch vào bình ngọc, sau đó cất nó trở lại túi trữ vật như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi Tần Đức Minh quay lại, điều đầu tiên ông thấy chính là cảnh tượng con gái đang cau mày nhăn mặt, đặt vội chén xuống bàn như sắp nôn tới nơi. Vừa trông thấy ông, Tần Như Thanh lập tức làm bộ kêu la:
“Cha! Nước đường đâu rồi, nhanh lên! Mùi khó chịu quá, con muốn ói mất!”
Tần Đức Minh hoảng hốt, suýt chút nữa làm đổ cả chén nước trong tay, vội vã chạy tới, tay chân lóng ngóng đưa chén nước đường cho nàng, lại còn cuống quýt vỗ lưng con gái như thể nàng vừa bị sặc.
Thấy nữ nhi ngửa cổ uống ừng ực hết sạch chén nước đường, ông lo lắng hỏi:
“Thế nào rồi, đỡ hơn chưa?”
Tần Như Thanh làm ra vẻ thở hắt ra, khẽ gật đầu, rồi vẫn không quên dẩu môi phụng phịu:
“Thật sự là khó uống chết đi được, sau này con không uống nữa đâu.”
Tần Đức Minh bật cười. Trong lòng ông nghĩ: Khải Linh châu cả đời chỉ dùng được một lần, sau khi dùng rồi thì đâu còn lần sau nữa.
Ông không nói gì thêm, chỉ cẩn thận bố trí một tụ linh trận loại nhỏ ngay trên giường con gái, lại dịu dàng dỗ nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Lần này, Tần Như Thanh ngoan ngoãn nghe theo.
Tần Đức Minh đứng bên giường, lặng lẽ nhìn nàng một lát, trong lòng dâng lên cảm giác rối bời. Đột nhiên ông muốn dùng linh khí dò xét xem cơ thể con gái sau khi uống linh dịch đã thay đổi gì chưa.
Không phải ông nghi ngờ, mà là... Khải Linh châu đổi bằng cái giá đắt như vậy, thế mà sau khi uống lại chẳng thấy phản ứng gì rõ rệt. Điều đó khiến ông không khỏi có chút bất an, cảm giác như đang nằm mơ, không chân thực chút nào.