Trong lúc Tần Đức Minh ra ngoài xử lý viên Khải Linh châu, Tần Như Thanh nhân lúc đó âm thầm hỏi hệ thống:
“Này… nếu ta dùng thứ này, có thể đạt được cấp tư chất mà ngươi từng nói không?”
Không thể.
Tuy Khải Linh châu đúng là có công dụng tẩy tủy, tăng cường linh căn, nhưng so với các linh vật cùng loại trong thiên địa thì chỉ được xem là cơ bản. Hiệu quả nâng cao tư chất đối với ký chủ rất hạn chế.
Đã hiểu.
Trước đây hệ thống từng bảo, nàng chỉ cách “cấp bậc có thể chấn hưng gia tộc” một bước nữa thôi. Nghe thì có vẻ rất gần, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ — những chuyện liên quan đến thiên phú và tư chất, chỉ cần kém một chút thôi đã thành cách biệt trời vực.
Nếu không thể vượt qua ranh giới đó, tất cả cố gắng đều trở thành vô ích.
Khải Linh châu đúng là có tác dụng, nhưng đối với nàng mà nói, lại chưa đủ mạnh để làm thay đổi bản chất tư chất.
Thế thì đúng là phiền phức thật rồi.
Nàng biết rõ, để tìm được viên Khải Linh châu này, phụ mẫu chắc chắn đã phải trả một cái giá cực kỳ đắt đỏ. Vậy mà giờ đây, thứ linh vật quý giá ấy lại chẳng giúp ích được gì cho nàng.
Không chỉ là tiếc của, mà quan trọng hơn… mạng nhỏ của nàng, e rằng khó mà giữ được!
“Hệ thống, trong thương thành có linh vật nào có thể khiến tư chất của ta thay đổi hoàn toàn không?”
Có.
Hệ thống vẫn lạnh lùng như thường lệ, trả lời ngắn gọn mà chắc chắn.
Tần Như Thanh còn định hỏi thêm thì bên ngoài chợt vang lên tiếng động. Nàng lập tức thu hồi ý thức, trở lại vẻ mặt bình thản.
Tần Đức Minh từ ngoài trở về, trên tay cầm một chiếc chén ngọc trắng. Hắn mỉm cười, nói:
“Lại đây, Thanh Thanh. Uống chén linh dịch này vào, phụ mẫu mới có thể yên tâm được.”
Tần Như Thanh do dự, nhìn chăm chăm chén linh dịch óng ánh đang khẽ lay động trong lòng bàn tay phụ thân.
Bột Khải Linh châu sau khi hoà vào nước không làm thay đổi màu sắc, chỉ là lấp lánh những tia sáng nhàn nhạt như ánh sao vụn, khiến người ta vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Giờ trước mặt nàng là một vấn đề: chén linh dịch được điều chế từ Khải Linh châu này... nên uống hay không?
Nếu uống, tuy chẳng thể giữ được mạng sống, nhưng chí ít còn có thể an ủi bản thân — có còn hơn không, dù chỉ là chút ít linh khí, cũng là lợi ích.
Nhưng nếu không uống thì sao? Khải Linh châu không có tác dụng với nàng, nhưng với người khác thì sao? Với giá trị quý báu như vậy, chẳng lẽ lại không còn cách sử dụng nào khác?
Tần Như Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể dễ dàng uống chén linh dịch này. Phải chờ thêm đã. Nếu thật sự đến đường cùng, uống trước đại hội tông tộc cũng chưa muộn. Còn nếu uống ngay lúc này, đến lúc đó muốn đổi ý thì chẳng còn gì mà xoay sở.
Lừa cha một chút bây giờ thì không khó, nhưng còn một vấn đề khác…
Uống thứ này rồi liệu có phản ứng gì đặc biệt không? Nếu không uống, cha có phát hiện ra không? Nếu uống vào mà có hiện tượng lạ, chắc chắn sẽ bị lộ ngay.
Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tần Như Thanh quan sát chén ngọc một lúc, rồi cố ý hỏi:
“Cha, linh dịch này dược lực có mạnh không? Uống vào có gây ra phản ứng lạ gì không ạ?”
Tần Đức Minh vuốt chòm râu, cười ha hả:
“Ngốc ạ, mấy đứa trẻ chưa dẫn khí nhập thể thì nước thuốc đều cực kỳ ôn hoà, yên tâm đi. Uống xong sẽ không có phản ứng gì cả, cứ như uống một chén nước thôi. Tí nữa cha sẽ đặt một tụ linh trận bên giường con, ngủ một giấc là xong.”