Tần Đức Minh lặng thinh hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định điều tra bằng linh khí.
Không thể mạo hiểm—hài tử chưa dẫn khí nhập thể, thân thể yếu ớt, không thể chịu nổi việc bị linh khí dò xét.
Dù hành động rất nhẹ nhàng, Tần Đức Minh vẫn không dám lấy tiền đồ của con gái ra đánh cược.
Nhìn thấy Thanh Thanh đã thở đều, ông thở dài một tiếng, cuối cùng cũng rời khỏi phòng.
Mặc dù phụ thân đã đi rồi, Tần Như Thanh vẫn không dám cử động. Nàng cẩn thận giữ nguyên tư thế ngủ một mạch, chỉ sợ giữa chừng có người quay lại kiểm tra. Sự cẩn trọng ấy không hề thừa — quả nhiên, trong lúc nàng không biết, Lạc Nhàn vì lo cho con gái đã lặng lẽ quay lại xem xét một lần.
Sau khi chắc chắn mọi chuyện yên ổn, Tần Như Thanh mở mắt nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ âm thầm hỏi hệ thống trong đầu:
“Hệ thống, lúc nãy ngươi nói trong thương thành có linh dược giúp ta đạt tới cấp tư chất kia, là thứ gì vậy?”
Hệ thống phản hồi như một lão giả trầm tĩnh và đoan trang, không nói lời dư thừa, trực tiếp hiện lên giao diện thương thành.
Tẩy Tủy đan, Trúc Cơ đan, Linh Chi thảo, Vãng Sinh hoa…
Cả màn hình dược liệu lấp loáng khiến Tần Như Thanh hoa cả mắt, nhìn mà thèm đến chảy nước miếng. Cuối cùng, giao diện dừng lại ở hình ảnh một chiếc bình ngọc xanh biếc.
Tần Như Thanh thì thào đọc dòng chữ hiện trên đó:
“Trúc Thần dịch?”
Giao diện lập tức chuyển sang giới thiệu chi tiết công hiệu.
Trúc Thần dịch – linh dược phẩm cấp ngũ phẩm.
Công hiệu: Tăng linh khí, tẩy tủy đổi cốt, cường thân kiện thể, bồi bổ thần hồn.
Tần Như Thanh nuốt nước bọt đánh ực một cái. Quả nhiên là đồ của hệ thống, vừa ra tay đã bất phàm, khí thế khác hẳn hàng phổ thông.
Ngũ phẩm linh dược — trong thế giới này, dược liệu và pháp khí đều chia thành cửu phẩm: một là cao nhất, chín là thấp nhất. Linh dược ngũ phẩm, đào sạch cả kho tàng của Tần gia cũng chưa chắc tìm được một viên.
Nàng hỏi:
“Loại linh dược trân quý như vậy, ta phải làm sao mới có được?”
Dùng tích phân để đổi.
Tần Như Thanh thầm nghĩ: Tới rồi đây.
“Kia… nó cần bao nhiêu tích phân?”
Giao diện trắng hiện ra dãy số lạnh lùng như chính sắc mặt của hệ thống:
5000.
Tần Như Thanh cười như mếu:
“Thế... ta hiện tại có bao nhiêu?”
Màn hình khẽ dao động như gợn nước, con số 5000 mờ dần, chỉ còn lại một ký tự ngắn gọn và tuyệt tình:
0
Tần Như Thanh: Ha hả…
Biết ngay mà.
Nàng bắt đầu cò kè mặc cả:
“Hệ thống, ta với ngươi là một thể mà. Ngươi cũng biết rõ, 5000 tích phân thì ta có chết cũng không kiếm nổi. Ta mà không qua được cửa ải này, bị cưỡng chế đưa vào trạng thái ngủ đông thì người thiệt đầu tiên chính là ngươi đó!”
Giao diện lặng yên dao động, như đang suy xét điều gì rất lâu, vẫn chưa trả lời.
Tần Như Thanh có cảm giác như hệ thống đang… thở dài.
Một lúc rất lâu sau, cuối cùng dòng chữ cũng hiện ra:
2500 — đây là mức chiết khấu lớn nhất ta có thể mở theo quyền hạn nội bộ. Chỉ áp dụng duy nhất một lần.
Hai ngàn rưỡi? Với nàng lúc này, vẫn là con số trên trời!
Tần Như Thanh xoa tay, cười lấy lòng:
“Ta nghe nói… người mới như ta đều sẽ có ‘gói quà tân thủ’ gì đó đúng không? Ý ta là… ta có hay không?”