Diêu Mộ: "Đạo trưởng, tôi làm một cái bàn nhỏ để đồ, còn có giá đỡ đơn giản. Trong phòng tôi chẳng có gì cả."
Anh ấy còn có dự định ở lại lâu dài.
Tạ Văn Dĩnh vừa hay từ phòng bếp đi ra, mở miệng nói: "Không hổ là học kiến trúc, năng lực động thủ không tệ.”
Không chỉ là cái giá hoa không, sau này cần sửa chữa đồ cũ, người này vẫn có thể phát huy công dụng.
Vẫn là chưởng môn nhân có kế hoạch lâu dài.
Diêu Mộ kiêu ngạo ưỡn ngực: "Đấy là đương nhiên, tôi biết làm rất nhiều, sau này cậu sẽ biết thôi.”
Tạ Văn Dĩnh cười nói: "Được rồi, ăn cơm trưa thôi, để chút nữa hẵng làm đi.”
Diêu Mộ quả thực muốn bay lên luôn, hôm nay thái độ của tiểu đạo trưởng cực kỳ tốt!
Buổi chiều không có việc gì, Lâm Uyển Ương lại mang laptop ra.
Hiện tại ngoại trừ dành chút thời gian xem diễn đàn, cô cũng không có nhu cầu gì khác nên để laptop này dùng tạm cũng đủ rồi.
Lâm Uyển Ương mới vừa đăng nhập vào diễn đàn, liền phát hiện mảng [Giao lưu đạo hữu] này hôm nay đặc biệt sinh động.
Cô nhấn vào xem bài post mới.
Bài post được admin ghim vào, mới một ngày trả lời đã hơn một ngàn bình luận, có đánh dấu "hot", vừa nhìn là biết ngay.
[Đại hội giao lưu đạo hữu lần thứ tư chính thức mở màn, mời các thanh niên có triển vọng của các đại môn phái hăng hái báo danh tham gia, phần thưởng phong phú còn có cao nhân đích thân tới giảng bài!]
Tuổi giới hạn đăng ký là dưới 28 tuổi, được cho là để giao lưu luận bàn.
Comment theo topic tiết lộ rất nhiều thứ.
Hội giao lưu này bốn năm một lần, mỗi môn phái tối đa đưa tới 2 suất, cho nên rất nhiều tuyển thủ, bản thân đều là người tinh anh và thiên phú thật tốt.
Mấy lần trước, người giành được vị trí thứ nhất đều đã bộc lộ sự tài hoa trong nghề, gia tăng sự bức bách của hội giao lưu này.
Lâm Uyển Ương qua loa lướt hết bài post, hiểu được đây là "tuyển tú" của giới tu đạo.
Cô lập tức quyết định tham gia cuộc vui, trước kia bị sư phụ đuổi đi làm việc khắp nơi, giao lưu với quỷ yêu nhiều, chuyện trao đổi với đồng nghiệp này đối với cô mà nói tràn ngập cảm giác mới mẻ!
Quả thực quá tốt!
Lâm Uyển Ương gọi Tạ Văn Dĩnh tới, nói với đối phương chuyện này.
Môn phái tổng cộng chỉ có ba người, hai người gồm cô và Tạ Văn Dĩnh đều thích hợp với điều kiện báo danh.
Mặc dù là người tu đạo, nhưng cũng phải có quan hệ xã hội mới được! Như vậy mới có thể làm lớn mạnh phái Tịnh Dương.
Tạ Văn Dĩnh tuy có bất ngờ, nhưng cũng gật đầu đồng ý, trong vài ngày ngắn ngủi, cậu đã quen với việc chưởng môn này và Thanh Hư đạo trưởng là hai loại phong cách hành xử hoàn toàn khác nhau.
Thanh Hư đạo trưởng một lòng hướng đạo, đối với những thứ này chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, tân chưởng môn thì có hơi khác.
"Cứ quyết định như vậy đi, tổ chức ngay trong thành phố này nên thuận tiện rồi!" Lâm Uyển Ương vừa nói vừa gửi đi tư liệu báo danh của hai người.
Người trong diễn đàn, bỗng nhìn thấy tin tức báo danh mới tăng thêm.
[Phái Tịnh Dương: Lâm Uyển Ương, Tạ Văn Dĩnh.]
Trước đây cũng có môn phái không có nhiều thành tích báo danh, nhưng thông thường vòng thứ nhất đã bị đào thải, cho nên bắt đầu từ lần trước đã ít đi rất nhiều.
Đây là môn phái và tên gọi hoàn toàn chưa từng nghe qua, rất nhiều người trực tiếp bỏ qua.
Diêu Mộ suy nghĩ một chút hỏi: "Đạo trưởng, các người đi tham gia hội giao lưu, vậy tôi phải làm sao đây?”