Lâm Uyển Ương: "Ồ, anh à, thứ sáu này là âm khí thịnh nhất thời gian gần đây, nếu không có gì bất ngờ tên kia hôm nay sẽ lần theo dấu vết đến anh, dù sao đây cũng là thời gian có lợi nhất cho hắn trong vòng một tháng, hắn nhất định sẽ hành động nên anh yên tâm đi, tôi không quên anh đâu mà hắn cũng vậy."
Diêu Mộ: "......”
Nếu có lựa chọn, anh ấy không hề muốn được ghi nhớ.
Lâm Uyển Ương nhìn Diêu Mộ một cái, lại nói: "Nói thật, tôi chỉ thấy mỗi anh gọi tôi là đạo trưởng, tuy rằng tôi học đạo nhưng không xuất gia.”
Diêu Mộ: "Tôi gọi sai rồi sao, nhưng sao cô không nói sớm?”
Tạ Văn Dĩnh thay cô trả lời: "Không sao, anh vui vẻ là quan trọng nhất, ba ngày nay tôi sẽ làm chút đồ ăn ngon, anh có thể ăn được thì cứ ăn đừng suy nghĩ nhiều.”
Diêu Mộ: "… Mọi người sẽ không mặc kệ tôi chứ.”
Sao nghe thế này không đúng lắm nhỉ?!
Lâm Uyển Ương: "Tôi đã tính qua bát tự của anh, thiên mệnh thuộc âm, nói cách khác, năm anh sinh ra cầm tinh con khỉ, tháng cũng cầm tinh con khỉ, ngay cả ngày và canh giờ đến phút đều cầm tinh con khỉ, tên kia đuổi theo anh như vậy, rất có thể muốn câu hồn của anh luyện thành quỷ."
Dừng một chút lại hứa hẹn: "Anh yên tâm, cho dù anh biến thành quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh.”
Diêu Mộ: "......”
Lâm Uyển Ương: "Hắn ta sau khi lấy hồn phách của anh, vì luyện thành ác quỷ sẽ mỗi ngày niệm chú tra tấn, tăng thêm oán khí, cho nên không phải chết chính là giải thoát, hiểu chưa?"
Bảo Tâm đưa mắt nhìn vị khách hành hương đang ở tạm ở đạo quán của mình, mở miệng nói: "Anh ấy hình như sắp khóc rồi, có khi nào sẽ tức giận bỏ chạy không.”
Diêu Mộ hít sâu một hơi: “... Chạy là không thể nào, cả đời này cũng không thể nào chạy, vào ở đạo quán cảm giác giống như về nhà, tôi cực kỳ thích ở trong này.”
Tạ Văn Dĩnh: "......”
Bảo Tâm gật đầu: "Vậy tôi yên tâm rồi, anh thích là tốt.”
———
Ba ngày sau, mọi người thu dọn đồ đạc xuống núi.
Bảo Tâm ở lại đạo quán trên núi, đây là địa bàn của tổ sư gia, uế vật bình thường không dám tới gần.
Lâm Uyển Ương trước khi đi lấy ra Song Sinh Cổ, cô lần lượt đặt thư cổ trên người Bảo Tâm và Tạ Văn Dĩnh.
“Cổ này là song sinh song tử, nếu như hai người gặp nguy hiểm, hùng cổ ở chỗ tôi sẽ phát ra cảnh báo, tôi sẽ mau chóng chạy tới."
Mặc dù việc này có chút không khoa học, nhưng Diêu Mộ lúc này lại mở to hai mắt hiếu kỳ.
Thần kỳ vậy sao?
Diêu Mộ nghĩ đến nơi lần đầu tiên gặp Lâm Uyển Ương, chính là Miêu Cương.
Anh ấy vẫn gọi đối phương là "đạo trưởng", nhưng đã quên rằng đối phương là Miêu nữ......
Nghe đồn Miêu nữ giỏi cổ, thì ra không chỉ là lời đồn.
Ban tổ chức lần này thuê một khách sạn.
Loại hội giao lưu này, không thích hợp gióng trống khua chiêng vì đại đa số người của Huyền Môn vẫn rất kín tiếng, cho nên khách sạn đặt ở ngoại ô thành phố.
Tuy rằng bên ngoài nhìn phong cách cổ xưa nhưng vệ sinh khá sạch sẽ, khách sạn tổng cộng năm tầng lầu, không có thang máy.
Chỗ ở không những không tốn phí, ban tổ chức còn thanh toán lộ phí trở về sau khi thi đấu.
Ngày đầu tiên sau khi ký tên thì nghỉ ngơi, phải đến tám giờ sáng hôm sau mới chính thức bắt đầu, dù sao cũng có rất nhiều người là đường xa mà đến cần tĩnh dưỡng.
Người các môn phái đưa tới đều ăn mặc khác nhau, có người mặc đạo bào, còn có người nhìn qua vô cùng thời thượng, tín đồ thời trang sẽ được chụp ảnh nếu đi trên đường, thậm chí còn có người trung niên mặc Đường trang.