Ngón tay Lâm Uyển Ương gõ vào đầu gối, vốn tưởng rằng chỉ tiếp nhận chức chưởng môn là tốt rồi, không ngờ còn gánh vác việc xây dựng lại đạo quán, bây giờ còn kéo dài đến xây sửa đường.
Vẫn nên làm từ từ thôi.
Taxi dừng lại, mấy người bọn họ xuống xe.
Cuối quốc lộ có một tòa biệt thự, tường ngoài là màu xám trắng, rất nổi bật giữa rừng núi.
Lúc Diêu Mộ tới tâm sự nặng nề, mặc dù có chú ý tới tòa nhà đấy, nhưng cũng không nhìn kỹ.
Hiện giờ dừng lại đánh giá, liền phát hiện cũng rất đặc biệt.
Người bình thường sẽ tò mò, sao lại có người xây nhà ở nơi này, nhưng điều Diêu Mộ nghĩ đến chính là người này sao có thể xây nhà ở đây được?
Dù sao đây cũng không phải khu dân cư, một loạt thủ tục rất khó để phê duyệt.
Diêu Mộ hỏi: "Mọi người có biết ai sống trong tòa nhà này không?”
Tạ Văn Dĩnh: "Hình như xây ba bốn năm rồi, từ đầu năm nay mới thấy có xe ra vào, cũng chỉ thấy một hai lần.”
Lâm Uyển Ương: "À, ngày tôi tới có gặp rồi, chủ nhà đó tốt lắm, còn nhân tiện đưa tôi và Bảo Tâm từ dưới chân núi lên, người đẹp tâm thiện.
Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ đồng thời quay đầu nhìn cô.
Lâm Uyển Ương nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì, thật mà, hai người gặp rồi sẽ biết.”
Dương Bảo Tâm: "Đệ chứng minh là thật! Chưởng môn còn trả lại hai mươi tệ tiền xăng xe.”
Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “...”
Sao lại có cảm giác càng nói càng vô lý thế?
Ngôi nhà này nằm trên con đường nhất định phải đi qua của đạo quán, tiếp tục đi về phía trước, liền đến phía sau biệt thự.
Lâm Uyển Ương còn đang suy nghĩ vị chủ nhà kia có nhà hay không, vừa quay đầu nhìn liền phát hiện ban công lầu hai thật sự có người!
Lầu hai là một ban công ngoài trời lớn, đối phương ngồi dưới tán ô.
Lâm Uyển Ương chào hỏi: "Xin chào, cám ơn anh vì lần trước đồng ý cho chúng tôi đi nhờ.”
Mấy người khác đều quay đầu, đồng loạt nhìn sang.
Dưới tầm mắt của mọi người, người đàn ông đứng dậy, từ dưới tán ô đi đến rìa sân thượng sau đó vẫy tay.
Mặc dù mặt đối phương không chút biểu cảm, Lâm Uyển Ương lại cảm thấy trong khoảnh khắc đối phương đứng dậy, hình như đã cười.
“Vậy tôi lên nhé.” Lâm Uyển Ương đứng dưới ánh mặt trời, cũng không có tâm tình bắt chuyện.
Cô chào tạm biệt với anh, xoay người đi về phía trước: "Tôi nói rồi mà người đẹp tâm thiện, tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm vẫn là rất cần thiết.”
Diêu Mộ do dự một chút nói: "Cô không cảm thấy anh ta rất kỳ quái à, giữa mùa hè mặc áo dài quần dài màu đen, tôi nhìn vào chẳng những không nóng, ngược lại còn toát ra ý lạnh.”
May là dáng người không tệ, mặc như vậy mới không kỳ lạ.
Anh ấy còn chú ý tới, người kia làn da rất trắng, là cái loại không có huyết sắc ấy.
Lâm Uyển Ương: "Tôi cảm thấy rất bình thường.”
Tạ Văn Dĩnh suy nghĩ một chút, lời nói đến bên miệng cũng không cất tiếng.
Vừa nãy cậu cũng cảm nhận được ý lạnh.
Nhưng Lâm Uyển Ương trời sinh nhạy cảm với vật âm tà, có gì không đúng sao lại không biết.
Ước chừng là do mình suy nghĩ nhiều.
Bốn người đến đạo quán, Tạ Văn Dĩnh đi sửa soạn cơm trưa.
Lâm Uyển Ương xắn tay áo lên, quét dọn Thiên Sư Cung một lần, lại đặt Thất Tinh Kiếm lên trước bàn thờ, thắp hương cho tổ sư gia.
Diêu Mộ cũng không nhàn rỗi, dẫn theo Bảo Tâm đến sân hoang vu phía sau, tìm vật liệu gỗ thích hợp.
Anh ấy rửa sạch gỗ phơi nắng một chút, rồi bắt đầu làm việc.
Lâm Uyển Ương nhìn thấy đối phương đang làm mộc, đánh giá hơn mười giây, cũng không nhìn ra được gì, vì vậy mở miệng hỏi: "Anh chuẩn bị làm gì?"