Thời gian rất nhanh đã đến sáu giờ, có thể ăn cơm tối.
Hôm nay Dương Bảo Tâm làm cơm, bốn món mặn một món canh, đều là dùng chậu đựng.
Diêu Mộ hỏi: "Còn có người sẽ tới nữa à? Đồ ăn nhiều như vậy."
Lâm Uyển Ương: "Chỉ có một khách hành hương là anh.”
Mười phút sau, Diêu Mộ đã giải đáp được nghi hoặc.
Anh ấy nhìn vào Dương Bảo Tâm, kinh ngạc nói: "Cậu ấy có thể đi làm streamer về ăn uống, thật sự quá lợi hại quá lợi hại!"
Tạ Văn Dĩnh trước kia đúng là từng có ý nghĩ này, nhưng không thể thực hiện được.
Sư đệ cậu không nói chuyện với người lạ, không có gì thú vị. Ngược lại có ưu thế về lượng thức ăn.
Có điều chỉ ăn vài ngày, đã có những streamer khác báo cáo, nói làm gì có chuyện giấu đầu đi để ăn thức ăn, hoài nghi đây là bị ép buộc, đây là ngược đãi.
Dương Bảo Tâm xấu hổ, nhìn thấy ống kính liền muốn giấu đầu vào trong quần áo không ra......
Nửa đêm đột nhiên có người mở livestream ra, còn có vài phần kinh hãi.
Ôi trời, streamer này không có đầu!
Sau đó bởi vì báo cáo, ủy ban nhân dân dưới chân núi liền có mấy người phụ nữ tới điều tra, sau đó cũng chỉ có thể từ bỏ.
Cơm nước xong, Diêu Mộ chủ động nhận việc rửa chén, bưng đồ vào bếp.
Tạ Văn Dĩnh tiếp tục vẽ bùa, Dương Bảo Tâm làm bài tập, Lâm Uyển Ương bưng laptop kia ra.
Máy tính lão hóa nghiêm trọng, khởi động máy cũng phải hai ba phút.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Uyển Ương hỏi: “Tôi cảm thấy cậu không thích người hôm nay tới cho lắm.”
Ngòi bút Tạ Văn Dĩnh dừng lại: "Không có, tôi chỉ cảm thấy anh ta quá khiếm nhã.”
Lâm Uyển Ương: "Anh ta cũng là tới tránh nạn, đoán chừng là bị dọa sợ, Diêu Mộ đồng ý quyên góp ba trăm ngàn cho đạo quán chúng ta, xem như một lòng hướng đạo.”
Hai người kia đều nhìn qua. Ba trăm ngàn?
Tên này đúng là giàu thật!
“Trùng tu đạo quán là công trình lớn, chuyên ngành của Diêu Mộ chính là thiết kế kiến trúc, đến lúc đó có thể tìm anh ta tham mưu, rất nhiều việc chắc chắn còn phải tự chúng ta ra tay, thêm một sức lao động cũng không tồi.”
Tạ Văn Dĩnh và Bảo Tâm nhìn nhau một cái, vẫn là chưởng môn nhân nghĩ xa!
Khi Diêu Mộ lại đi vào, phát hiện tiểu đạo trưởng không còn trừng mắt lạnh lùng với mình nữa.
Anh ấy chạy tới hỏi Lâm Uyển Ương có phải đã nói giúp mình hay không.
Lâm Uyển Ương mỉm cười cười, nói đấy là sức hút cá nhân của anh ấy.
Diêu Mộ lập tức cực kỳ vui vẻ, bỏ qua lo lắng lúc trước, cứ mãi lôi kéo làm quen với Tạ Văn Dĩnh.
Lâm Uyển Ương dạo quanh diễn đàn đạo học một chút, cũng xem như có hiểu biết đại khái về giá thị trường hiện tại.
Biểu tượng QQ phía dưới bên phải màn hình, nhảy ra mà không hề báo trước.
Đây hẳn là tìm Thanh Hư đạo trưởng, Lâm Uyển Ương mở ra.
[Chúc tết sớm: Đạo trưởng, cuối cùng ông cũng online rồi!]
[Truyền nhân phái Tịnh Hòa: Có chuyện gì sao?]
[Chúc tết sớm: Chuyện lần trước rất cảm ơn ông, lần này không phải tôi có chuyện mà là cháu gái của tôi, nửa năm trước con bé mua một căn nhà cũ nhưng sống không được yên ổn cho lắm, tiền đặt cọc đã đưa một triệu, mỗi tháng còn phải trả tiền nhà! Đạo trưởng ông có thể giúp xem một chút không?]
Lâm Uyển Ương suy nghĩ, chẳng lẽ là mua phải hung trạch......
Cô không trả lời, bên kia lại gửi tin nhắn tới.
[Chúc tết sớm: Đạo trưởng giúp một tay, nếu thành công, cháu gái tôi bằng lòng quyên góp ba mươi ngàn tiền nhang đèn.]
[Truyền nhân phái Tịnh Hòa: Ông nói cụ thể xem chuyện như thế nào?]
[Chúc tết sớm: Nửa tháng trước, sau khi cháu gái tôi vào ở, 12 giờ mỗi tối điện thoại di động đều vang lên, nhưng sau đó nghe máy lại không ai nói chuyện, gọi qua thì phát hiện là số trống! Nó bị dọa sợ lắm rồi!]