[Truyền nhân phái Tịnh Hòa: Ông bảo cô ấy buổi tối ngủ tắt máy, như vậy cũng tốt cho giấc ngủ, tôi đi ngủ đều tắt máy, như vậy sẽ không reo nữa.]
[Chúc tết sớm: Thật sự có chút không bình thường, ngài vẫn nên tới một chút.]
Bên kia gửi địa chỉ sang, nhà ở ngay trong thành phố, Lâm Uyển Ương hẹn ngày mai đi xem thử.
Cô ngược lại cảm thấy, hẳn là không có chuyện gì, hiện tại rất nhiều người gọi điện thoại quấy rầy đều là quay số internet, tra không được nguồn gốc là bình thường.
Lâm Uyển Ương đóng hộp thoại, ngồi một lát rồi đi ngủ.
Cô và Diêu Mộ đi nghỉ ngơi, sư huynh đệ vẫn đang vẽ bùa và đọc sách, ngược lại rất khắc khổ.
———
Sáng hôm sau Lâm Uyển Ương rời giường, thấy cổ Tạ Văn Dĩnh quấn một miếng vải ngồi dưới hành lang.
Dương Bảo Tâm đứng phía sau cậu, đang cắt tóc cho sư huynh.
Tạ Văn Dĩnh trước kia là do yêu cầu công việc, giờ cậu học đạo, đương nhiên không cần thiết phải để tóc dài nữa.
Cậu không thích thu hút sự chú ý.
Diêu Mộ đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy liền chấn động.
Tiểu đạo sĩ cứ như vậy cắt tóc rồi? Cho dù nói là đẹp trai nhưng cũng quá tùy hứng tùy tiện.
Tạ Văn Dĩnh cắt tóc ngắn, hoàn toàn lộ ra trán và mặt, nâng thêm vài phần nhuệ khí khiến người ta không dời được tầm mắt.
Tay nghề của Dương Bảo Tâm tương đối bình thường, nhưng người đẹp thì có khoác bao tải cũng đẹp, tương tự, người đẹp cạo đầu trọc nhìn cũng thấy đẹp mắt.
Hoàn toàn không bị điều kiện hạn chế, bởi vì khuôn mặt của Tạ Văn Dĩnh hợp hết mọi kiểu tóc.
Buổi sáng ăn màn thầu và cháo.
Lâm Uyển Ương còn đang ăn cháo, chuông điện thoại bỗng reo lên.
Người gọi tới chính là cái vị “Chúc tết sớm” hôm qua liên lạc trên mạng.
Cô bấm loa ngoài, tiếp tục ăn cháo.
Lâm Uyển Ương đúng là đi ngủ tắt điện thoại, Vương Hâm một đêm không ngủ, gọi vô số cuộc điện thoại đều là âm nhắc nhở đã tắt máy.
Điện thoại vừa kết nối, ông ta ngay lập tức vội vàng nói: "Đạo trưởng là tôi, hôm qua ông bảo cháu gái tôi tắt điện thoại, nhưng mà vô dụng!"
Ba người ngồi chung bàn còn lại, đều vểnh tai lên.
Lâm Uyển Ương chậm rãi hỏi: "Điện thoại di động vẫn vang đúng giờ sao?"
Vương Hâm sửng sốt, đầu kia sao lại là nữ? Còn rất trẻ nữa?
Ông ta bắt đầu nói thầm chẳng lẽ là gọi nhầm sao.
Lâm Uyển Ương như hiểu ý, nói tiếp: "Không gọi nhầm, Thanh Hư đạo trưởng không thể tới, tôi tới cũng giống nhau, ông nói đi.”
Tuy rằng trong lòng Vương Hâm thấp thỏm, nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, ông ta tự an ủi mình người đạo trưởng giới thiệu hẳn là đáng tin cậy.
Ông ta đè nén sự sợ hãi, thanh âm run rẩy nói: "Ngày hôm qua cháu gái tôi đã tắt máy, ngược lại không có điện thoại gọi tới, thế nhưng đến 12 giờ lại trực tiếp tới gõ cửa! Sau đó trời vừa sáng chúng tôi đã đến nghiệp vụ kiểm tra camera, nhưng nhìn thấy lúc đó căn bản không có ai! Không chụp được gì cả!"
Lâm Uyển Ương đặt thìa xuống, nói một cách bình thản: "Như vậy à, nghe ông nói đúng là có chút vấn đề, hắn đều đến vào mười hai giờ mỗi ngày sao? Vậy tối nay tôi tới xem một chút.”
“Cảm ơn, vậy chúng ta không gặp không về!”
Lâm Uyển Ương hẹn gặp ông ta lúc mười giờ tối, trấn an vài câu rồi cúp điện thoại.
Diêu Mộ trước đây là người ủng hộ kiên định của quan điểm phát triển khoa học, một tháng này khiến anh ấy lật đổ nhận thức trước kia.
Như là mở ra cánh cửa thế giới mới, đủ loại phi khoa học luân phiên xuất hiện.
“Hôm nay chúng ta ngủ trong thành phố, thuê hai phòng, nếu không như vậy trở về sẽ quá muộn.” Lâm Uyển Ương quay sang Diêu Mộ hỏi: "Anh ở đạo quán hay đi cùng chúng tôi?”