"Bùa cần dùng chu sa, khi vẽ phù tâm phải trong, ngồi ngay ngắn, loại bỏ hết vọng tưởng, sau đó dâng hương phía trước định khí tồn tưởng. Lúc chấp bút thì đọc thầm Tịnh Khẩu Chú bảy lần, An Thần Chú, Tịnh Thân Chú ba lần.”
Trong lòng cô thầm nói rườm rà thật, thì ra vẽ bùa phiền phức như vậy?
Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “...”
Không giống như trong tưởng tượng, việc dạy học này cũng quá là dân dã.
Nói thế nào nhỉ? Có chút giống… kẻ lừa đảo gà mờ.
Diêu Mộ nhịn không được hỏi: "Đạo trưởng, trước kia cô… là học như vậy sao?"
Lâm Uyển Ương: "Đương nhiên không phải, lúc trước sư phụ tôi đã nói với tôi, vẽ bùa thành tâm là tốt rồi, đến hôm nay mới biết rườm rà như vậy, cho nên tôi có hơi bất ngờ."
Diêu Mộ: "......”
Tạ Văn Dĩnh: "......”
Lâm Uyển Ương là nhân tài học đạo thuật trời sinh, những đạo sĩ khác cho dù làm xong trình tự này cũng chưa chắc có thể vẽ thành bùa.
Tạ Văn Dĩnh ngược lại cũng không thấy bất ngờ, cậu biết dùng bùa đều phải làm hết cả một bộ trình tự như - bái chương cáo văn, bấm quyết dập răng, bộ cương tụng chú.
Nhưng hôm đó Lâm Uyển Ương chỉ ném lá bùa kẹp ở đầu ngón tay ra ngoài, trình tự đều lược hết.
Phương pháp của người này khác với sư phụ cậu.
Lâm Uyển Ương bảo Tạ Văn Dĩnh luyện tập vẽ bùa, cô dẫn theo Diêu Mộ đi ra ngoài, tới chính điện, cũng chính là Thiên Sư Cung.
“Xoay qua.” Lâm Uyển Ương nói.
Tuy Diêu Mộ tò mò, nhưng cũng không nói gì mà xoay người.
Lâm Uyển Ương lấy tro từ trong lư hương trước án ra, bôi lên cổ đối phương, dặn dò: "Sau này mỗi ngày sớm tối, anh đều đến bôi chút tro, tro hương từng cung phụng tổ sư gia đầy đủ dương khí, có thể ẩn đi ấn ký tà túy trên người anh, khiến cho thứ kia không tìm thấy anh.”
Diêu Mộ vừa nghe có tác dụng này, lập tức vốc chút tro hương bôi đầy sau gáy, trên mặt cũng vẽ ba đường.
Anh ấy vỗ vỗ bụi trên tay hỏi: "Vậy tiếp theo phải làm sao?"
Lâm Uyển Ương cười nói: "Đợi thôi, hình xăm không có tác dụng hai ngày, đối phương đã muốn đổi Yếm thắng thế tử thuật, anh yên tâm đi, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh, hơn nữa còn tương đối sốt ruột, không bao lâu nữa có thể sẽ không kiên nhẫn mà tự mình nhảy ra xử lý anh."
Trong lòng Diêu Mộ chợt lạnh, nước mắt rơi lã chã: “… Tôi không muốn bị xử lý.”
Lâm Uyển Ương: "Nghĩ thoáng một chút, có thể ăn nhiều thì ăn uống hưởng thụ thêm chút đi.”
Diêu Mộ: "......”
Không được an ủi đã đành, nghe xong càng muốn khóc hơn.
Lâm Uyển Ương trở lại phòng đọc, Tạ Văn Dĩnh đã viết được bốn năm tờ.
Giấy bùa trên bàn, mắt thường có thể thấy được tờ sau tốt hơn tờ trước.
Ban đầu Thanh Hư đạo trưởng thu đồ đệ đều có ý cả, Tạ Văn Dĩnh có duyên với đạo môn, thiên phú rất khá.
Diêu Mộ đứng nhìn một lát, cảm thấy mới mẻ, hỏi: "Cái này bình thường phải bao lâu mới có thể xuất sư?"
Lâm Uyển Ương: "Thiên phú của cậu ấy rất tốt, nếu thuận lợi đại khái khoảng nửa năm, người bình thường có thể phải ba năm năm thậm chí lâu hơn."
Diêu Mộ: "Nửa năm cũng rất khá rồi, đạo trưởng thì sao?”
Lâm Uyển Ương: "Năm ngày? Một tuần? Không nhớ rõ lắm, đã là chuyện mười mấy năm trước.”
Cô của khi đó, cảm thấy vẽ bùa dễ dàng hơn làm bài tập về nhà nhiều.
“Mười mấy năm trước, điều này không thể nào, cô mới bao nhiêu tuổi đâu chứ!”
Thật sự không giống với dáng vẻ người ba bốn mươi tuổi, người tu đạo đều biết bảo dưỡng sao?
Lâm Uyển Ương nhìn đối phương một cái, bình thản đáp: "Tôi vào nghề lúc năm tuổi.”
Diêu Mộ: "......” Được rồi, đáng lẽ mình không nên hỏi câu này mới đúng.