Không nghĩ tới Văn Quốc Đống ở nhà, thậm chí ngay trước mắt Văn Lê cũng không kiêng nể gì làm xằng bậy như vậy.
Lời nói của Văn Quốc Đống làm cho Văn Lê từ trong trạng thái đần độn bình tĩnh lại, vẻ mặt mất tự nhiên nhìn tư thế nằm úp sấp cực kỳ kỳ lạ của ba anh dưới lầu.
Cả người Tô Bối dán ở trên sô pha, không dám nhúc nhích, tầng thịt trong lỗ nhỏ bị gậy thịt lớn khiêu khích ngứa ngáy đến khó nhịn, bây giờ chỉ hận không thể đè Văn Quốc Đống đặt ở dưới thân tự mình cưỡi lên.
Văn Quốc Đống đem dục cầu bất mãn của Tô Bối nhìn vào trong mắt, hơi hơi nâng mông, không để ý mị thịt trong lỗ nhỏ níu kéo, rút cả cây gậy thịt ra.
Huyệt hoa Tô Bối không được thỏa mãn nên cực kỳ trống rỗng, cặp đùi nhẹ nhàng cọ xát thịt côn của Văn Quốc Đống, bất chấp nguy hiểm bị Văn Lê phát hiện.
Đưa tay ấn đầu Văn Quốc Đống lên ngực: "Ba... đầu vυ" con ngứa quá...”
Văn Quốc Đống vùi đầu vào ngực Tô Bối, nghiêng đầu ngậm lấy viên anh đào đỏ thẫm bên miệng, dùng sức mυ"ŧ.
Tô Bối cực lực đè nén tiếng rêи ɾỉ, hai chân hơi hơi mở ra: "Ba... ȶᏂασ con... Ưm..."
Chỉ là một tiếng rêи ɾỉ này của Tô Bối vẫn khiến cho Văn Lê trên lầu phát hiện, cau mày hỏi: "Ba... vừa rồi là âm thanh gì?”
Văn Quốc Đống cảm nhận được mị thịt bên trong hoa huyệt siết chặt, nâng dươиɠ ѵậŧ va chạm mạnh vào sâu hoa tâm của Tô Bối sau cao trào, sau khi đam vài cái mới khàn giọng nói: "Là ba có chút khó chịu... Con mau trở về ngủ! Ngày mai trở về khu nhà cũ ở với mẹ con đi!”
Nói xong lời cuối cùng, trong âm thanh của Văn Quốc Đống đã nhiễm lên một tia tức giận.
Sau khi cao trào Tô Bối còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã bị Văn Quốc Đống tàn nhẫn đâm chọc mạnh vào hoa tâm, đôi tay nhỏ bé vặn vẹo ở trên lưng Văn Quốc Đống một cái, chọc cho gậy thịt trên người hắn lại đấu đá bên trong.
“Ưm...” Tô Bối rêи ɾỉ một tiếng.
Mặc dù Văn Lê nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa.
"Vậy ba nghỉ ngơi đi... Đã trễ thế này mà Bối Nhi còn chưa về, bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho cô ấy."
Nói xong, lòng bàn chân Văn Lê như bôi dầu trượt đi, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tô Bối.
Tô Bối nghe Văn Lê nói lời này, cả trái tim trong nháy mắt nhấc lên, vội vàng kéo Văn Quốc Đống thấp giọng nói: "Ba... Điện thoại di động... Không bật chế độ im lặng..."
Văn Quốc Đống nhanh tay lẹ mắt với cái túi xách phía xa lại, trong nháy mắt khi Văn Lê gọi điện thoại tới Tô Bối luống cuống tay chân chỉnh âm lượng điện thoại di động sang chế độ im lặng.
Mới vừa bận rộn xong, Văn Lê đi xa đột nhiên lại quay trở lại, lên tiếng hỏi: "Ba... Trong khoảng thời gian gần đây Bối Nhi đều bề bộn nhiều việc sao?"
Văn Quốc Đống hung hăng nhíu mày, bất động thanh sắc nhét mái tóc dài của Tô Bối vào trong kẽ hở sô pha, mặt lạnh nói: "Cô ấy là vợ của con! Người phụ nữ của mình mà lại đi hỏi ba?”
Nghe ba nói vậy, Văn Lê hậm hực sờ sờ mũi: "Đây không phải là gần đây con quá bận rộn... Bối Nhi vẫn luôn tức giận... Mẹ cũng đang tức giận, con chỉ có một người, đành phải từng bước từng bước dỗ dành..."
Nói đến đây, Văn Lê có chút phiền não xoa xoa đầu: "Ba... lúc trước ba giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ và bà nội như thế nào ạ!?"
Tô Bối nghe Văn Lê nói, dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, lặng lẽ nâng mông lên mài gậy thịt của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhận thấy được cô gái dưới thân to gan chủ động câu dẫn, bàn tay to ấn eo Tô Bối, đầu vùi vào trên ngực Tô Bối liếʍ liếʍ nhũ hoa, lạnh lùng nói: "Tự mình suy nghĩ, nghĩ không ra thì cứ ở nhà cũ đợi đừng trở về!"
“Ba...”
Ý định ban đầu của Văn Lê là muốn nghe lời để được từ nhà cũ đi ra, cũng không biết câu nói kia chọc tới Văn Quốc Đống, ngược lại bị răn dạy một trận.