Tim Văn Lê cứng lại, không nói thêm gì xoay người trở về phòng.
Văn Quốc Đống cố ý đợi vài phút, thấy người cuối cùng cũng đi khuất rồi, nhanh nhẹn ôm lấy Tô Bối bước nhanh vào phòng khách lầu một.
Thân thể căng thẳng của Tô Bối vừa thả lỏng xuống, đã bị Văn Quốc Đống đè ở trên giường, nhấc hai chân lên nhét nguyên cây gậy thịt vào trong huyệt hoa.
“Á... ba... ôi đừng...”
Văn Quốc Đống ȶᏂασ vừa sâu vừa mạnh, Tô Bối chỉ cảm thấy xương mu đều bị hắn đụng đến đau xót.
Bởi vì Văn Lê ở nhà, nên cho dù là ở dưới lầu thì Tô Bối cũng không dám la hét quá lớn tiếng.
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối đè nén tiếng rêи ɾỉ, cảm thấy hơi không hài lòng nhéo nhéo nhũ hoa phấn nộn, đâm càng thêm tàn nhẫn: “Kêu lớn một chút...”
“Ô... không... đừng... a...”
Vừa mới lên đỉnh qua một lần thân thể Tô Bối còn chưa có bình tĩnh lại, bây giờ càng không được: “A... ba... không... không được rồi... con sắp ra rồi... ô...”
Văn Quốc Đống vỗ vỗ mông Tô Bối: “Lẳng lơ này! Sao hôm nay cao trào nhanh như vậy!? Chẳng lẽ là bởi vì Văn Lê con bị ba chồng con ȶᏂασ sao?”
Tô Bối vô lực lắc đầu, nhưng hoa huyệt nghe Văn Quốc Đống nói xong thì hút cây gậy kia càng chặt.
“Tao hóa! Hừ...”
Văn Quốc Đống đong đưa dươиɠ ѵậŧ cắm qua cắm lại trong huyệt hoa cực nhanh, nhìn huyệt hoa phấn nộn non nớt thuộc về con trai hắn lúc này lại đang tham lam nuốt cự côn to lớn của hắn, thịt kề thịt không hề ngăn cách dán sát vào nhau.
Cự vật không có một chút trở ngại ra vào liên tục trong âm đa͙σ chặt chẽ ẩm ướt, hành lang tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong hoa huyệt đói khát cắn chặt thân thịt của hắn, muốn nuốt trọn hắn...
Văn Quốc Đống bị động tác phóng đãng của Tô Bối làm cho hai mắt đỏ bừng, nghe ra ám chỉ trong lời nói của Tô Bối, cự côn chưa mềm xuống kìm lòng không đậu cứng lên.
Tô Bối cũng không vội, mở hai chân thật to để cho Văn Quốc Đống thưởng thức.
Văn Quốc Đống do dự vài giây, dùng thảm bọc Tô Bối lại, nhẹ nhàng khiêng lên vai.
*
Mãi cho đến phòng ngủ chính mới ném Tô Bối lên giường.
Toàn bộ căn phòng đều lộ ra khí chất bảo thủ nghiêm cẩn trên người Văn Quốc Đống, màu sắc còn đơn nhất.
Quả nhiên là... Phong cách của lão cán bộ kỳ cựu.
Văn Quốc Đống đi đến phòng thay đồ lấy quần áo đi vào phòng tắm, trước khi đi vào còn liếc mắt nhìn Tô Bối đang ngoan ngoãn nằm trên giường: “Cùng nhau?”
Tô Bối lắc đầu: “Không muốn...”
Sau khi người vào phòng tắm, Tô Bối đứng dậy quét mắt nhìn bàn trang điểm của Lâm Quyên.
Mỹ phẩm dưỡng da cao cấp đắt tiền, chất đầy một đống.
Tô Bối thoáng nhìn thấy hộp tinh chất in bằng tiếng Pháp trong góc, và trên chiếc hộp nhỏ là một lớp niêm phong đóng dấu mang nhãn hiệu riêng.
Sau khi nhìn rõ dòng chữ, trong mắt Tô Bối hiện lên một tia mỉa mai, [Tinh chất chăm sóc bộ phận riêng tư]
Chậc... Trách không được Lâm Quyên há mồm ngậm miệng mắng cô là hồ ly tinh...
Nghĩ đến đây, trong huyệt hoa liền trào ra một luồng nhiệt, đôi mắt ngấn nước khẽ lóe lên.
Tô Bối cởi thảm mỏng trên người xuống, ngồi ở trước bàn trang điểm, cẩn thận từng li từng tí mở cái hộp nhỏ ra, để lộ chiếc lọ nhỏ có nút gốm bên trong.
Cô mở nút chai ra rồi trực tiếp đổ toàn bộ tinh chất bên trong vào thùng rác.