Trước đó Lâm Quyên mới bị Văn Tuyết nhục nhã là đại ŧıểυ thư nhà sa cơ thất thế trước mặt mọi người, bây giờ lại bị Tô Bối chẳng hơn ai châm chọc.
Trong lòng càng nghĩ càng tức, nhất thời không kìm được dáng vẻ phu nhân cao quý mà mình cố giữ, ném túi xách trên tay đi, vọt tới trước mặt Tô Bối, giơ tay muốn đánh.
“Con khốn kiếp! Mày có thân phận gì mà dám nhục nhã tao!?”
Văn Lê chưa kịp ngăn Lâm Quyên lại, một cái tát vang dội đã rơi xuống mặt Tô Bối.
Tô Bối bị tát nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt sưng lên.
Văn Lê thấy thế vội vàng tiến lên giữ chặt Lâm Quyên: “Mẹ! Mẹ làm gì vậy?!”
“Văn Lê, anh buông tôi ra! Anh không nghe thấy con khốn kia mắng mẹ anh? Rốt cuộc anh là người một nhà với ai? Cút ngay!”
“Mẹ... Tô Bối không có ý đó!”
“ŧıểυ Bối lại không nói gì, chị dâu cả nhảy lên hung dữ như vậy, có nghĩa là chị thừa nhận mình thất học và rằng chị là một bà già bị bó chân trong xã hội phong kiến?"
Mẹ Văn Uyển xuống lầu thấy cảnh tượng này, xem náo nhiệt còn không chê lớn chuyện, thêm dầu vào lửa: “Cũng không biết anh cả coi trọng cái gì của chị? Chẳng lẽ đại ca lại thích kiểu ngu muội vô tri, ngực to không não này?”
Lời này vừa nói ra, giống như là giọt nước bắn vào trong chảo dầu.
Trong phòng khách trong nháy mắt tràn ngập tiếng mắng chửi của Lâm Quyên, lần này không chỉ có Tô Bối, Văn Lê, Liễu Nhứ, thậm chí là Văn Uyển đều gặp tai ương.
Chỉ là cho dù Lâm Quyên mắng thế nào, cũng không dám nói Văn Tuyết đang vui sướиɠ khi người gặp họa bên cạnh một câu.
Tô Bối nhìn hết những thứ này, tầm mắt chạm tới ánh mắt của Văn Uyển.
Đột nhiên cô cảm thấy, đối với mối quan hệ giữa Lâm Quyên và Văn Tuyết mà nói, Văn Uyển có lẽ sẽ là một đồng đội không tồi.
Ít nhất... Tác phong làm việc hiện tại của Văn Uyển rất sâu sắc!
“Đủ rồi! Ồn ào cái gì?!”
Vẫn luôn không thấy bóng người Văn Quốc Đống, rốt cục xuất hiện, quét mắt nhìn Lâm Quyên, lạnh lùng nói: “Bà vẫn là trưởng bối, ở đây ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?! Nếu bà không muốn rời đi, thì cứ tiếp tục ở trong nhà cũ một mình đi!”
Lời này của Văn Quốc Đống ít nhiều có chút nặng, Lâm Quyên vốn đã bị Tô Bối chọc cho tức giận không nhẹ, lần này hoàn toàn mất đi lý trí.
“Văn Quốc Đống!! Rốt cuộc anh là người một nhà với ai?! Anh cứ giúp người ngoài khi dễ tôi như thế!?”
Nghe câu này, Tô Bối đưa mắt nhìn sang Văn Uyển, Văn Uyển lập tức nói tiếp: “Bác gái... Bác hồ đồ rồi? Chị dâu và bác cả đều tế tổ cùng nhau rồi... Chị ấy đã là người Văn gia rồi...”
“Cô câm miệng!” Lâm Quyên tức giận trừng mắt Văn Uyển: “Tôi không thừa nhận nó, nó không phải vợ Văn gia!”
Chủ ý của Liễu Nhứ cùng lắm chỉ là muốn đứng đây xem chuyện cười, ai biết con gái nhỏ Văn Uyển này tự nhiên lại hướng về Tô Bối như vậy.
Thấy Văn Uyển bị Lâm Quyên mắng, Liễu Nhứ tiến lên kéo Văn Uyển qua, trầm mặt nói: “Nếu chị dâu nói như vậy... Em cũng nhớ kỹ trước khi mẹ chồng đi cũng chưa từng thừa nhận chị... Nếu theo cách nói này, chị dâu cũng không tính là vợ Văn gia... Vậy thì không có tư cách ở chỗ này, chỉ trỏ con cháu Văn gia chúng ta...”
“Hả?! Thì ra bác gái cũng là người ngoài? Vậy bác gái sao lại ghét bỏ chị dâu chứ?”
Văn Uyển có chỗ dựa, lá gan cũng lớn, trực tiếp điểm lên mặt Lâm Quyên.
“Liễu Nhứ!! Cô... Các người...”
“Đủ rồi!! Liễu Nhứ... Ở trước mặt bọn nhỏ nói những thứ này làm gì?!”
Sắc mặt Văn Quốc Đống tuy khó coi, nhưng cũng không lên tiếng quát lớn mẹ con Liễu Nhứ.
“Văn Quốc Đống! Có phải ngay cả anh cũng nghĩ như vậy không?”
Lâm Quyên biết đụng phải hai mẹ con Liễu Nhứ sẽ không có chuyện tốt, mới ngắn ngủi vài ngày, đã làm cho bà mất hết mặt mũi ở trước mặt Tô Bối.
Nếu không phải Văn Lê ngăn cản, bà thật muốn bay lên xé miệng Liễu Nhứ.
Dư quang Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối tủi thân ôm mặt rơi lệ ở một bên, mặt mày trầm xuống: “Tinh thần của bà không tốt, ở nhà cũ đợi một khoảng thời gian...”
Nghe thấy ba chồng nói vậy, Tô Bối ôm khuôn mặt sưng vù, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Văn Quốc Đống: “Ba...”