Từ sau đêm hôm đó, mãi cho đến khi hết năm ở nhà cũ.
Tô Bối vẫn chưa gặp lại Văn Quốc Đống, cô cũng không vội... Có đôi khi trốn tránh cũng không phải là chuyện không tốt.
Nhất là loại đàn ông cực kỳ có nguyên tắc, tâm tư sâu nặng như Văn Quốc Đống.
Trước khi đi, Văn Uyển thân mật đi tới trước mặt Văn Tuyết, đưa một cái hộp nhỏ qua.
“Cô út... Đây là một hộp kem trị tàn nhang mà bạn học của cháu mang về từ nước ngoài, dùng rất tốt... Cháu cố ý để cho người ta mang tới đây, cô út dùng thử xem... Không cần tiêm thuốc làm đẹp mỗi ngày nữa, tiêm nhiều mũi sẽ khiến da cô út già đi nhanh hơn...”
Tô Bối nghe thấy một câu như vậy, thần sắc không rõ nhìn cái hộp trong tay Văn Uyển.
“Không cần cháu giả vờ tốt bụng!” Văn Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Văn Uyển: “Có rảnh thì quản mẹ cháu nhiều hơn, xem có phải thời kỳ mãn kinh tới sớm hay không!”
Nụ cười trên mặt Văn Uyển không hề giảm: “Mẹ cháu cho dù có mãn kinh, thì ba cháu cũng không nuôi phụ nữ ở bên ngoài nha!? Tại sao cháu phải lo lắng cho mẹ!?"
Nói xong, Văn Uyển lại dời tầm mắt nhìn sang Lâm Quyên: “Bác gái... Bác cũng phải chú ý một chút, phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh bác trai còn nhiều hơn so với bên cạnh dượng út nữa...”
Tô Bối đảo mắt nhìn Văn Uyển, người sau hoạt bát trừng mắt nhìn Tô Bối.
Xem ra mấy ngày nay, chuyện Văn Quốc Đống và Lâm Quyên chia phòng ngủ... ŧıểυ nha đầu Văn Uyển kia không biết nhìn ra nguyên nhân từ đâu.
“Bác gái... Bác cũng không biết, đàn ông quyền cao chức trọng như bác cả với dượng út ấy, bên người lúc nào cũng có vô số ong bướm lẳng lơ nhào vào người bọn họ...”
Mặt Lâm Quyên căng thẳng, lạnh lùng nói: “Không thể nào! Bác của cháu không phải loại người đó!”
Nghe chưa? Văn Uyển liếc mắt nhìn Tô Bối, giọng điệu khuyên nhủ Lâm Quyên: “Bác gái, vậy chắc bác không biết rồi! không tin bác hỏi anh Văn Lê coi, đàn ông ai không thích thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp... Nhất là cái loại con gái vừa xinh đẹp lại lẳng lơ... Không chừng có thể câu mất hồn của bác cả đi đó...”
Nếu như trước kia nghe được những lời này, Lâm Quyên khẳng định sẽ không để trong lòng, chỉ là mấy hôm nay Văn Quốc Đống đột nhiên không cho bà đụng vào, tâm lý ít nhiều cũng có chút lung lay.
Nghĩ tới đây, biểu tình trên mặt Lâm Quyên lạnh lẽo vài phần, liếc nhìn Văn Uyển: “Chuyện của người lớn, trẻ con ít quản ba quản bốn! Có rảnh thì học hỏi thêm từ mấy anh chị trong nhà đi…Thi được cái đại học hạng ba mà cũng không ngại mất mặt nói mình họ Văn.”
Mặc dù đang nói chuyện với Văn Uyển, nhưng Lâm Quyên vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình thản của Tô Bối đang nắm tay Văn Lê.
“Thứ đồ gì không lên được mặt bàn!”
Tô Bối nắm chặt tay Văn Lê, Văn Lê nhận ra cảm xúc của Tô Bối, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tô Bối.
“Tính tình của mẹ như vậy... Nhịn một chút thì qua thôi...”
Dưới đáy lòng Tô Bối cười lạnh một tiếng, qua đợt tết âm lịch lần này, đối với lời nói nhục nhã của Lâm Quyên cô cũng đã sớm miễn dịch rồi.
Trước kia cô chịu bao nhiêu khuất nhục ở chỗ Lâm Quyên, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho bà ta.
Văn Uyển cũng sẽ không giống Tô Bối nhẫn nhịn Lâm Quyên, cười vui vẻ mở miệng: “Cháu học cùng anh Văn Lê nha! Anh ấy không phải là quen biết chị dâu ở đại học hạng ba sao? Nói không chừng cháu cũng có thể quen biết 'tình nhân' trường chúng cháu đó?!”
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Tô Bối, dí dỏm mở to mắt nhìn: “Chị dâu, chị nói có phải hay không?”
Tô Bối nhìn hộp quà trước mặt Văn Tuyết, mỉm cười: “Tri thức không bao giờ phân biệt cao quý và thấp kém, chỉ là không ai biết người phân chia cao quý và thấp kém có học thức hay không... Uyển Uyển lên đại học cần phải sáng con mắt lên nhiều, để không gặp phải những nam nữ bình thường ở thế kỷ 21 nhưng bên trong lại quấn vải bó chân*...”
*Ý nói cổ hủ, phong kiến
Lời này Tô Bối nói đến vân đạm phong khinh*, mới nghe thì giống như đang khuyên Văn Uyển, trên thực tế lại là mắng đểu Lâm Quyên.
* Vân đạm phong khinh: Được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
Lâm Quyên sau khi ngẫm kĩ, chỉ vào mũi Tô Bối mắng chửi: “ŧıểυ hồ ly tinh, cô quanh co lòng vòng mắng ai không có văn hóa!?”
Tô Bối kinh ngạc nhìn Lâm Quyên: “Mẹ... Con nói cái gì? Con không nói mẹ nha...”
“Đồ đê tiện này! Đến nhà tổ của Văn gia một chuyến thì cảm thấy mình là người Văn gia?! Phi! Cô nằm mơ!”