Tô Bối chỉ gọi một tiếng ‘Ba’, Văn Lê cũng không để trong lòng, còn cho rằng Tô Bối cảm thấy xấu hổ không dám kêu lên.
“ŧıểυ dâm phụ, không phải ba đang liếʍ cái lỗ lẳng lơ này sao!?ŧıểυ dâm phụ có muốn bị ba làm không? Hử.”
Nghe thấy những lời da^ʍ đãиɠ này, hai chân Tô Bối gắt gao kẹp lấy cổ Văn Lê, phóng đãng lấy tay xoa bóp ngực non, ngón tay không ngừng vân vê nhũ tiêm.
“A... muốn... ŧıểυ dâm phụ thật muốn bị ba ȶᏂασ... A... ba... mau tới đâm hư cái huyệt lẳng lơ của ŧıểυ dâm phụ đi... ba...”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối vừa lẳng lơ vừa da^ʍ đãиɠ kêu 'Muốn bị ba ȶᏂασ', trong lúc nhất thời lại sinh ra một loại ảo giác Tô Bối đang kêu hắn đi ȶᏂασ cô.
Nghe tiếng rêи ɾỉ dâm loạn của Tô Bối, cây cự vật dưới thân Văn Quốc Đống cứng ngắc đến nỗi muốn nổ tung ra?
“Lẳng lơ!!!”
Văn Quốc Đống thầm mắng một tiếng, cởi quần ra, bàn tay thô ráp cầm lấy vật khổng lồ, nhanh chóng tuốt về phía Tô Bối.
Văn Lê vẫn luôn biết Tô Bối lẳng lơ khó thỏa mãn, chỉ là không nghĩ tới hôm nay Tô Bối sẽ ra nhanh như vậy, thời điểm thường ngày, anh còn phải muốn liếʍ một hồi Tô Bối mới có thể cao trào.
“A a a... ba...”
Hai tay Tô Bối bóp chặt bầu ngực sữa, bóp bến nỗi hai bên vυ" đều biến dạng.
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối một tiếng lại một tiếng “Ba”, rồi nhìn hình ảnh Tô Bối phóng đãng xoa bóp ngực sữa trên sô pha, tốc độ tuốt trên tay không khỏi nhanh hơn vài phần.
Văn Lê cảm nhận được thịt non trong huyệt Tô Bối siết chặt, rút đầu lưỡi ra thay bằng mấy ngón tay, nhanh chóng móc móc trong huyệt Tô Bối, kích động nói: “Mau... Bà xã lẳng lơ mau phun ra cho ba xem... Mau...”
Cùng lúc đó, Văn Quốc Đống nhìn thịt trong huyệt hoa phấn nộn của Tô Bối đi theo ngón tay ra vào của Văn Lê, còn trào ra một vệt nước dâm dịch trong suốt.
“ŧıểυ dâm phụ thật lẳng lơ... Hôm nay sao lại ra nhanh vậy...”
Văn Lê đưa tay lau nước dâm trên mặt, đem âm dịch Tô Bối tiết ra bôi lên nhũ tiêm của Tô Bối, cúi người ngậm lấy nhũ tiêm dùng sức mυ"ŧ.
Tô Bối còn đang ở trong dư vị cao trào, hai chân vẫn mở ra như cũ, thân thể tê liệt liếc mắt nhìn thân hình bóng đen phía đầu cầu thang cũng đang run rẩy, thở hổn hển trả lời: “Còn không phải do ba liếʍ sướиɠ quá... ŧıểυ dâm phụ sung sướиɠ đến nỗi lên trời...”
Nói xong, liền thấy bóng người trên cầu thang giật giật thân thể, không lâu sau lặng lẽ rời đi.
Văn Quốc Đống không dám quay về phòng ngủ của Lâm Quyên, xoay người đi đến phòng khách tắm nước lạnh.
Dòng nước lạnh lẽo xối lên trên đầu, tia nước theo gò má một đường chảy xuống cơ bụng rắn chắc, cho đến khi chảy qua cự vật vừa mới bắn xong nhưng vẫn cứng ngắc như cũ.
Văn Quốc Đống đứng dưới vòi sen, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi, lông mày hung hăng nhíu lại.