Văn Quốc Đống nhìn khuôn mặt sưng húp của Tô Bối, nhíu mày, còn chưa lên tiếng.
Lâm Quyên đã ồn ào nhảy cẫng lên: “Văn Quốc Đống... Anh vì một người ngoài như nó... Để cho em một mình đón năm mới, đem thể diện của em ném xuống đất giẫm đạp, năm nay cũng sắp qua rồi, anh còn muốn nhốt em ở chỗ này?!”
Nghe vậy, Tô Bối ngẩng đầu lên đúng lúc cúi thấp xuống: “Ba... Con không sao... Mẹ chỉ là tức giận, mẹ cũng không phải cố ý...”
“Đúng đó, bác cả…” Văn Uyển trốn ở phía sau mẹ mình vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Bác gái đương nhiên không phải cố ý đánh chị dâu... Bác gái là cố tình nha... Bác cả bác nhìn xem, một cái tát này rơi xuống mặt chị dâu, mặt chị dâu chắc bị hủy dung luôn quá...”
“Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không biết còn tưởng rằng anh Văn Lê ở nhà bạo lực gia đình đó... Nói nghiêm trọng hơn chút, người khác còn cho rằng đàn ông nhà họ Văn chúng ta có gen bạo lực gia đình mất!?”
Văn Uyển tiếp lời mẹ mình lúc nãy, từng câu từng chữ cứ “nhà họ Văn chúng ta”, làm cho mấy người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
“Anh cả…Chuyện gia đình nhà anh chúng em sẽ không xen vào! Văn Lê đã kết hôn... Nhưng anh phải biết anh còn có mấy đứa cháu vẫn chưa lập gia đình... Chỗ chúng ta lớn như vậy... Nếu có chuyện gì truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến con cái mấy nhà chúng ta...”
Liễu Nhứ sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Quyên: “Đến lúc đó cho dù anh cả có nhốt chị dâu hai năm cũng vô dụng!”
“Với cả... Chị dâu à, có chuyện gì không thể đóng cửa mà nói... Nhất định phải quậy thành như vậy?”
“ŧıểυ Bối có chỗ nào không tốt, chị nhất định phải quậy dữ vậy?”
Hai người khoan thai đến chậm, nghe Liễu Nhứ nói chuyện, cũng không ngừng lên tiếng.
“Chị nhìn xem khuôn mặt của ŧıểυ Bối bị chị đánh đến mức này, còn có thể đi ra ngoài gặp người sao!? Bình thường trên mặt của Văn Duyệt nhà chúng ta mọc một cái mụn đã khóc muốn chết muốn sống...”
Tô Bối sửa lại tóc, cười khổ một tiếng: “Cháu không sao...”
“Chị nhìn xem, chị nhìn đi... Từ đầu tới cuối ŧıểυ Bối có nói một lời oán hận sao?! Chị còn có gì bất mãn với một cô con dâu như vậy?!”
Văn Lê vốn đang đứng bên cạnh Lâm Quyên, nghe xong những lời này thì lực chú ý của anh mới rơi vào trên người Tô Bối đang đứng lẻ loi ở bên cạnh.
Cho dù Tô Bối vẫn đang cúi đầu, thì năm ngón tay trên gương mặt trắng nõn kia vẫn đỏ đến dọa người, vừa đỏ vừa sưng.
Cho tới nay Lâm Quyên đều cao cao tại thượng quen rồi, có khi nào đã chịu qua loại quở trách này, hơn nữa những người này còn đều là những người ngày thường toàn một tiếng ‘chị dâu’ dài, ‘chị dâu’ ngắn thôi.
Nghe chị em dâu mỗi người một câu giúp đỡ người ngoài quở trách bà, Lâm Quyên tức giận đến hai mắt đen thui, cả người không ngừng run lên: “Cô... các cô... các cô lại đều giúp đỡ người ngoài... đến, đến... chọc tôi...”
Tô Bối nghe xong câu này, thấp giọng khóc nức nở một tiếng, âm thầm lau nước mắt.
Vẫn không nói một câu.
Thấy vậy, Văn Lê không kiên nhẫn một tay đẩy Lâm Quyên ra, bước nhanh tới trước mặt Tô Bối, một tay ôm Tô Bối vào trong ngực, quay sang Lâm Quyên cao giọng nói: “Mẹ! Mẹ muốn con nói mấy lần thì mẹ mới nghe hiểu được?! Tô Bối cô ấy không phải người ngoài! Cô ấy là vợ con! chúng con nhận giấy kết hôn đàng hoàng!! Đến khi nào thì mẹ mới có thể đem cái đống tư tưởng phong kiến trong đầu vứt đi!?”
Trái tim Lâm Quyên vốn đã tức giận hoảng hốt hai mắt biến thành màu đen, bây giờ lại bị con ruột của mình đẩy mạnh một cái, bà bỗng lảo đảo nghiêng ngả.
Kết quả chung quanh không có ai đỡ bà, cuối cùng trọng tâm bất ổn cả người ngã xuống mặt đất.
Lúc Lâm Quyên ngã xuống đầu óc trống rỗng trong chốc lát, sau đó mới phản ứng kịp, cao giọng gầm rú với Tô Bối ở trong lòng Văn Lê: “Tô Bối!! Con khốn nhà cô!!””
Văn Quốc Đống thấy Lâm Quyên còn muốn gây chuyện, lạnh lùng nói: “Văn Lê! Đưa mẹ con lên lầu! Không có tôi, không ai được để bà ấy rời khỏi nhà cũ một bước!”
Tô Bối nghe vậy, trong lòng nhất thời nắm chắc, tiếng nói của Văn Quốc Đống cao hơn tất cả.
Vừa nãy Văn Uyển nói một đống lời kia, dễ dàng đem mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhà mình tăng lên tới độ cao “Đàn ông Văn gia bạo lực gia đình”, chụp cho Lâm Quyên một cái mũ lớn như vậy, cũng khó trách người Văn gia tức giận đến thế.
“Văn Quốc Đống, ông dám!”
“Mẹ!”
Văn Lê tâm mệt mỏi buông Tô Bối ra, tiến lên nâng Lâm Quyên dậy, lạnh giọng phụ họa lời Văn Quốc Đống: “Chính mẹ nhìn xem mẹ mới đi ra vài ngày, đã đem cả nhà làm cho chướng khí mù mịt gà bay chó sủa!? Con cảm thấy ba nói không có sai. Một mình mẹ ở trong nhà cũ đợi đi, chờ đến khi nào mẹ muốn sống hòa thuận với chúng con, thì chúng con sẽ đến đây đón mẹ…”
“Văn Lê... Con là con trai mẹ! Con... Con dám vì một người phụ nữ mà không cần mẹ ruột nữa?”
Thấy Văn Quốc Đống và Văn Lê thật sự không cần mình, lần này Lâm Quyên hoàn toàn điên rồi, giãy dụa hất tay Văn Lê ra: “Không... Em không muốn! Văn Quốc Đống! Em không muốn!”
Mấy chị em dâu Văn gia thấy thế, nhao nhao liếc nhau, lặng lẽ rời đi.
Vở kịch này, nếu xem tiếp thì sau này Lâm Quyên ở trước mặt các cô sẽ hoàn toàn không ngẩng đầu lên được.
Tô Bối kia im lặng không rên không nói một tiếng, mới mượn một tay Văn Uyển, mà đã có thể đem Lâm Quyên đè xuống.
Một nhà anh cả Văn gia, ngày sau sợ là sẽ có biến.
Sau khi mấy người đi rồi, đại sảnh lập tức vắng vẻ yên tĩnh hơn.
Tô Bối thấy Lâm Quyên không chịu lên lầu cùng Văn Lê, con ngươi che giấu ảm đạm, nháy mắt với Văn Uyển ra hiệu về phía Văn Quốc Đống.
Văn Uyển ngầm hiểu nhíu mày, nói với Văn Quốc Đống: “Bác cả, nếu không thì thôi... Bác gái chỉ tát chị dâu một cái, cũng không phải muốn giết chị dâu...”
Chữ ‘chết’ còn chưa nói xong, chỉ thấy Lâm Quyên đang giãy dụa không ngừng đột nhiên bùng phát sức mạnh, nhào tới người Tô Bối.
“Con khốn này! Mày cố ý! Mày cố ý hại tao!”
Lâm Quyên đẩy Tô Bối ngã xuống đất, hai tay không ngừng cào vào mặt và quần áo Tô Bối.
“A...”
Tô Bối ngã trên mặt đất, thu lại châm chọc trên mặt, quần áo tùy ý để Lâm Quyên kéo loạn, mang theo nức nở hô lớn: “Ba... cứu con... ba... cứu con...”
Văn Quốc Đống thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo Lâm Quyên ra: “Lâm Quyên!! Bà nổi điên cái gì?”
Thấy quần áo trước ngực Tô Bối bị kéo rối loạn lung tung, hai bầu ngực trắng nõn căng tròn hiện ra trước mắt, Văn Quốc Đống vội vàng cởi áo che ở Bối trên người Tô, đỡ người đứng lên.
Sức lực trên tay Văn Quốc Đống vận động quanh năm lớn hơn Văn Lê nhiều, Lâm Quyên bị hắn kéo văng ra xa.
Cả người không hề giảm xóc đụng vào đồ trang trí bên cạnh, phần trán trong nháy mắt sưng lên một cục.
Lâm Quyên không kịp kêu đau, chỉ vào mũi Tô Bối liền mắng: “Văn Quốc Đống... vừa rồi con khốn đê tiện kia... vừa rồi nó khiêu khích em! Nó cười với em! Nó đang cố ý hại em!”
Tô Bối khóc đến đỏ cả mắt, tay ôm mặt buông lỏng, lộ ra vài vết xước thấy máu trên khuôn mặt trắng nõn.
Văn Lê chậm một bước, chỉ thấy mặt Tô Bối đầy máu, trong lúc nhất thời nhịn không được quát to với Lâm Quyên: “Mẹ! Rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Mẹ nhìn mặt Bối Nhi xem!? Mẹ là trưởng bối của cô ấy, cô ấy có thể hại mẹ cái gì!?”
Tô Bối ôm mặt, thuận thế ngã vào trong lòng Văn Quốc Đống khóc ròng nói: “Ba... con không có... ưm... mặt con đau quá...”
Trong nháy mắt lúc Tô Bối ngã xuống, Văn Quốc Đống nhìn Văn Lê đang nổi giận, thân thể mất tự nhiên cứng ngắc trong chớp mắt.
Trên mặt Tô Bối cũng không đau, chỉ là miệng vết thương dính nước mắt, để nét đau đớn chân thật trên mặt lừa gạt được Văn Quốc Đống.
“Lâm Quyên... Hai ngày nữa anh tìm cho em một bác sĩ tâm lý tới... Nửa năm nay, em ở lại đây!”