Ông Kha nhận được tin từ ông Hướng thì rất vui mừng nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ, vì nguyện vọng của Thương hai nhà cũng không tổ chức quá to chỉ mời anh em họ hàng cùng hàng xóm xung quanh tới dự. Ông Kha cầm giấy kết hôn của hai người trong tay lòng vui như nở hoa, gia đình ông không thiếu tiền nguyện vọng chỉ cần có người chăm sóc cho thằng Khánh cũng đã thực hiện được.
Ông Kha mang theo một túi tiền đến đưa cho ông Khánh trả nợ lại thêm một trăm triệu để chữa bệnh cho mẹ Thương. Thương dọn quần áo xong lại ôm lấy mẹ cùng hai đứa em khóc một hồi mới theo ông Kha lên ô tô rời đi. Nhà ông Kha ở trên thị trấn rất xa nhà Thương, Thương ngồi trong xe im lặng không dám lên tiếng thì Khánh như đứa trẻ to xác cầm theo đồ chơi trong tay:
- Chị ơi... chơi chơi
Ông Kha đang lái xe cười nhắc Khánh:
- Là vợ không phải chị.
Khánh bắt chước theo ông Kha liến thoắng gọi:
- Vợ vợ...
Thương vẫn chưa quen được khung cảm này chỉ có thể cười cười đáp lời Khánh. Ông Kha nhẹ giọng:
- Cứ thoải mái nhé con, nhà ta chỉ có hai bố con nên cũng không quá khắt khe đâu. Con chỉ cần chăm sóc tốt cho thằng Khánh thôi.
- Vâng.
Hơn hai tiếng lái xe cuối cùng cũng về đến nhà, ông Kha xuống xe trước mở cửa cho con trai cùng con dâu lại mở cốp mang va li vào nhà giúp Thương. Thương nhìn căn biệt thự trước mặt có chút choáng ngợp thì tay ông Kha vỗ trên vai Thương:
- Vào nhà đi con
Thương vào nhà nhìn những vật dụng đắt đỏ lại gọn gàng đâu vào đấy, ông Kha đi trước giới thiệu cho cô:
- Từ bây giờ đây cũng là nhà con nhé, hãy sống thật thoải mái cùng chúng ta. Bố không thích thuê người giúp việc ở hẳn nên thỉnh thoảng sẽ gọi người giúp việc bên ngoài đến dọn dẹp. Trước đây Khánh hay theo bố đến công ty làm nhưng giờ nó có thể tự chơi ở nhà, giờ có con ở cùng nó thật tốt.
- Con... con có thể làm việc nhà ạ.
Ông Kha thấy Thương nói thế cũng ừ theo:
- Ừ.. thế giờ nhờ cả vào con nhé. Mẹ chồng con mất đã hơn mười năm nay rồi trong nhà thật sự rất thiếu bóng dáng người phụ nữ. Ta đưa con lên phòng và tham quan nhà.
Ông Kha dẫn Thương đi giới thiệu một vòng mới đưa cô về phòng Khánh:
- Đây là phòng hai vợ chồng con.
Ông Kha vừa nói đến đây thì Khánh nhảy đến chắn trước cửa:
- Đây là phòng con.
Ông Kha cười hà hà giải thích cho Khánh:
- Đây là phòng con nhưng giờ có vợ rồi phải cho vợ ở cùng nữa.
- Không... bố Kha bảo Khánh lớn rồi phải ngủ một mình.
Nói đoạn Khánh đóng sầm cửa lại khóa trái bên trong ông Kha có gọi thế nào cũng không mở cửa. Ông kha ngượng ngùng mang vali của Thương xuống tầng hai đối diện phòng ông Kha:
- Con ở tạm phòng cho khách đã nhé. Đợi bố nói chuyện với Khánh.
Thương đón lấy vali từ tay ông Kha:
- Vâng.
Con sửa soạn nghỉ ngơi đi nhé, lát nữa bố dẫn hai đứa ra ngoài ăn trưa.
- Để con nấu cơm ạ
- Muộn rồi ra ngoài ăn cho nhanh con ạ, đi đường xa cũng mệt rồi.
Thương vào phòng mình, ngôi nhà này đẹp và khang trang như thế nhưng nhớ đến quãng đời sau này ở cùng một tên ngốc không biết vợ là gì thì Thương không cười nổi.