Thương vừa đi làm thêm về đã nghe thấy trong căn nhà nhỏ của mình truyền ra tiếng quát mắng:
- Muốn thế nào đây anh trai? Trả tiền hay mất một cánh tay?
- Cầu xin các chú tha cho tôi, thư thư cho tôi vài bữa nữa nhất định vay được tiền trả các chú.
Thương chạy vội vào nhà chỉ thấy bố mình đang quỳ lạy dưới chân một tên giang hồ xăm đầy mình nhìn đáng sợ vô cùng. Hắn đạp một phát lên người ông Hướng làm ông ngã lăn quay trên sàn:
- Mày nghĩ tao ngu à mà tin lời mày?
Thương nhanh chóng đến đỡ lấy bố mình:
- Bố... bố có sao không?
Trong nhà truyền ra tiếng ho khan của người mẹ nằm liệt giường cùng tiếng khóc của hai đứa em nhỏ vì sợ hãi. Thần hình nhỏ bé của cô gái dù run rẩy vẫn chắn trước bố mình:
- Các người không đi tôi báo công an đấy.
Cả đám lưu manh cười phá lên như nghe phải chuyện buồn cười lắm:
- Ha ha ha con ranh này còn dám dọa lại bọn tao cơ đấy? Có biết bố mày nợ bọn này bao nhiêu không? Có bán mày đi cũng không đủ trả nợ đâu.
Ông Hướng từ dưới sàn quỳ rạp lạy tụi nó:
- Xin các anh... tôi nhất định sẽ vay mượn trả đủ mà... các anh tha cho tôi vài bữa nữa.
Đám người nhìn quanh khu nhà rách nát chẳng có nổi một món đồ giá trị, bọn chúng cũng biết dù có đánh lão tàn phế cũng chẳng có tiền trả nợ. Nhiệm vụ của chúng nó chỉ đến dọa nạt để con nợ túng quá hóa liều bán đi hết nơi ở cuối cùng lấy tiền trả bọn nó mà thôi.
Tên to con nhất dẫm lên bàn tay trên đất của ông Hướng:
- Tao cho mày thêm một tuần đấy, lần sau tao đến mà không có tiền thì bỏ cái mạng của mày lại.
- Đi thôi anh em
Đám người khạc nhổ bừa bãi khắp nơi mới dẫn nhau rời khỏi khu nhà dột nát của gia đình Thương. Thương đỡ lấy ông Hướng đã bầm dập cả người:
- Bố có sao không? Sao bố lại nợ tiền đám người này?
Ông Hướng ngồi bệt dưới sàn ánh mắt thẫn thờ:
- Mẹ con bệnh nằm liệt giường mấy tháng rồi, bố vay tiền bọn chúng muốn kiếm lớn một lần ai ngờ.. mất... mất sạch rồi
- Bố đã hứa sẽ không đánh bạc nữa mà.
Thương khóc nấc lên, mẹ còn đang liệt giường không có tiền chưa bố lại mang thêm một đống nợ, mấy tháng nay cô vừa học vừa làm đã mệt mỏi lắm rồi.
- Bố xin lỗi.
Trong căn nhà nhỏ chỉ còn tiếng khóc nghẹn cùng tiếng ho khù khụ của mẹ Thương trên giường. Thương lau nước mắt bắt đầu nấu cơm rồi thay lau người thay quần áo cho mẹ. Bà Hoài nằm trên giường không động đậy được nhưng thương con gái đến nước mắt cũng ứa ra.
Thương lau nước mắt cho mẹ:
- Không sao đâu mẹ, đừng khóc.
Thương nấu cơm xong thì đã không còn thấy bóng dáng ông Hướng đâu, chạy tìm khắp ngõ cũng không thấy.
Ngày hôm sau khi Thương đang ở chỗ làm thêm thì nhận được điện thoại của ông Hướng gọi cô về nhà gấp. Thương lo mẹ có chuyện gì liền nhờ bạn làm thay ca chạy về nhà.
- Bố có chuyện gì thế?
Thương mới vào đã gọi to lên, ông Hướng từ trong nhà chạy ra giọng hớn hở:
- Nào nào con gái mau vào nhà.
Thương vào nhà đã thấy hai người đàn ông ăn mặc lịch sự, một người tuổi ngang với ông Hướng nhưng mặc áo vet lịch sự từ đầu đến chân còn một chàng trai trẻ lớn tuổi nhưng nhìn rất ngây ngô.
Ông Hướng kéo Thương ngồi xuống ghế:
- Ngồi xuống đây con. Đây là bác Kha và anh Khánh.
Trong lòng Thương dấy lên dự cảm không lành:
- Vâng
- Bác Kha muốn đến hỏi con làm vợ cho anh Khánh.
Thương nghe đến đây mà cả người run lên:
- Bố... bố nói gì vậy?
- Nghe bố này Thương, nhà ta đang nợ rất nhiều tiền. Bố không có khả năng trả chỉ cần con làm vợ Khánh bác Kha sẽ trả hết nợ cho bố... còn còn cho thêm một khoản coi như tiền sính lễ nữa.
Thân hình Thương run rẩy khi nghe ông Hướng nói:
- Bố... bố muốn bán con?
- Không... nhà bác Kha rất tốt... con về đấy cũng không phải chịu khổ cùng chúng ta nữa.
Không phải chịu khổ ư? Nhìn người thanh niên kia có vẻ bình thường hay sao?
Ông Kha lúc này mới lên tiếng:
- Khánh nhà bác phát triển trí tuệ chậm nhưng nó rất ngoan, chỉ cần con làm vợ nó ta sẽ không để con chịu thiệt.
Ông Kha vừa nhìn Thương đã cảm thấy đau lòng, con bé còn ít tuổi hơn con trai ông mà phải làm việc đền gầy thành thế kia. Ông Kha cũng không muốn bắt ép ai cả kéo Khánh đứng dậy:
- Cháu cứ suy nghĩ đi nhé, bố con bác về trước.
Khánh ngồi im trên ghế nhìn thấy Thương khóc thì đi đến đưa tay ra lau nước mắt cho Thương, Thương sợ đến rụt người lại thì Khánh lại đưa một cây kẹo mυ"ŧ đến trước mặt Thương:
- Đừng khóc... chị đẹp ăn kẹo ngọt.
Ông Kha đi đến nắm lấy Khánh:
- Đi thôi con.
Khánh rúi kẹo vào tay Thương rồi mới theo ông Kha rời đi, miệng tươi cười vẫy tay chào Thương.
Ông Hướng tiễn ông Kha ra đến cổng mới quay vào đụng thúng đá niêu trong nhà:
- Mối tốt như thế mày không muốn còn muốn thế nào? Mày muốn nhìn bọn giang hồ kia giết chết tao mới vừa lòng đúng không?
- Bố... bố muốn bán con đấy.. bán cho một thằng ngốc?
- Ngốc thì sao? nhà nó giàu như thế mày chỉ việc về đó ăn sung mặc sướиɠ không muốn à?
Thương không cãi lại bố chỉ ngồi xuống vùi đầu trong gối khóc nức nở.
Ông Hướng thấy cứng không được chỉ đành mềm mỏng dụ dỗ Thương:
- Con gái... con cứu bố đi mà. Con mà không cứu bố lần này thì bố chết thật đấy. Là năm trăm triệu đấy, chúng ta làm cả đời cũng không có đủ số tiền đấy.
Lòng bàn tay Thương siết chặt, đúng vậy cô làm cả đời cũng không có nổi số tiền ấy:
- Xem như con trả nợ ơn sinh thành của bố mẹ đi.
Thương nói xong nằm trên giường mình nhắm mắt không thèm động đậy. Ông Hướng nghe tiếng con gái trả lời mà không tin nổi:
- Con đồng ý rồi? ha ha ha để bố đi báo bác Kha chuẩn bị đám cưới cho hai đứa càng sớm càng tốt.