Dụ Dỗ Anh Trai Nuôi

Chương 13: Nếu không sợ bị chịch chết, vậy thì không có chuyện Trần Khanh Khanh này sợ. Trần Khanh K

Trước Sau

break

Ăn trưa xong, Tưởng Triều chân trước vừa rời đi, sau lưng Trần Khanh Khanh liền nối gót theo sau anh. Trần Khanh Khanh nhìn chàng trai đi trước mặt mình, cô tăng tốc bước theo anh, mãi cho đến khi đến góc cầu thang, rời khỏi tầm mắt của Tôn Thiến và Trần Lập Bình. 

“Tưởng Triều, tốt nghiệp xong anh sẽ nhập ngũ ư.” Trần Khanh Khanh đang ở phía sau chàng trai, đột nhiên cất tiếng hỏi.

Tưởng Triều dừng bước, không nói gì, sau đó đi thẳng vào phòng mình. Trần Khanh Khanh thấy anh không để ý đến mình, cô tức giận bèn sải bước, chạy thẳng tới trước cửa phòng Tưởng Triều. Cô ngước khuôn mặt xinh đẹp đang mang vẻ tức giận lên rồi nói: “Tưởng Triều, anh đúng là đồ hai mặt. Ban nãy, lúc chúng ta ở trong phòng tắm của anh, anh không có dáng vẻ như vậy. Sao bây giờ lại tránh mặt tôi? Anh quên mất mình có biệt tài sờ bướm của tôi à.”

Ban nãy, Trần Khanh Khanh ngồi ở bàn ăn nghe đầy cả lỗ tai, bây giờ cô mới chủ động hỏi thăm anh. Nhưng Tưởng Triều lại không để ý đến cô, một cô gái kiêu ngạo như Trần Khanh Khanh làm sao có thể chấp nhận được chuyện này? Bởi vì tức giận nên hai bầu ngực của cô gái phập phồng lên xuống, đôi mắt mở to hệt như một con mèo giận dữ, miệng lại đang nói ra những lời khó nghe.

Tưởng Triều cao hơn Trần Khanh Khanh nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ bình tĩnh như mặt nước lặng. Nhìn cô gái đang bùng nổ trước mặt, anh trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Trần Khanh Khanh, tôi có thể giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.”

Vừa dứt lời, ngọn lửa trong lòng Trần Khanh Khanh liền bùng cháy: “Tưởng Triều, anh dám nói với tôi là muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh đúng là một tên khốn nạn. Vừa rồi là ai sờ ŧıểυ huyệt  của tôi? Ai đâm ngón tay vào ŧıểυ huyệt tôi. Bây giờ ngón tay anh có khi còn dính mùi dâm của tôi kia kìa? Anh nhẹ nhàng nói một câu không có gì xảy ra mà được à. Anh đã bao giờ hỏi Trần Khanh Khanh này chưa?”

Trần Khanh Khanh tức muốn hộc máu, cô chủ động quyến rũ Tưởng Triều, nhưng chàng trai này lại muốn cự tuyệt cô. Trần Khanh Khanh này kém hấp dẫn đến thế ư. Tưởng Triều càng cư xử như vậy, cô càng muốn chiếm được Tưởng Triều, sau đó đá phăng anh đi.

“Trần Khanh Khanh, em không sợ sao?” Tưởng Triều hạ giọng hỏi.

“Sợ, ha ha, Tưởng Triều, Trần Khanh Khanh này không biết sợ là gì.” Trần Khanh Khanh liếc nhìn chàng trai bằng vẻ giễu cợt, sau đó tự tin trả lời.

“Em biết đấy, chỗ đó của anh rất lớn, em không sợ bị anh cᏂị©Ꮒ chết ư.” Rõ ràng nét mặt của Tưởng Triều vô cùng bình tĩnh, nhưng anh vẫn nói ra những lời da^ʍ đãиɠ như đang đối thoại bình thường.

Khóe miệng Trần Khanh Khanh khẽ nhếch lên, cô bước lại gần một bước, áp sát vào cơ thể chàng trai. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm vào phần háng hơi phồng lên của anh rồi nắm lấy nó. Cô nhìn Tưởng Triều với vẻ tự tin và kiêu ngạo. Cánh môi anh đào chậm rãi thốt ra một câu: “Tưởng Triều, nếu tôi đã chủ động tìm anh, sao có thể sợ hãi được chứ? Chỗ đó của đàn ông càng lớn, phụ nữ mới càng thoải mái. Tôi sẽ chờ đợi khoảnh khắc anh khiến tôi thỏa mãn.”

Trong lúc nói chuyện, Trần Khanh Khanh còn véo vào dươиɠ ѵậŧ dũng mãnh dưới háng chàng trai, mặc dù nó vẫn chưa cương hẳn. Hơi thở hai người hòa quyện cùng nhau.

Đôi mắt của Tưởng Triều đen nhánh, ánh mắt sáng rực như có dòng nước xoáy bên trong, Trần Khanh Khanh nhìn vào đấy, không khỏi có chút choáng váng, chỉ nghe bên tai là giọng nói nghiêm túc của anh: “Trần Khanh Khanh, em phải nhớ kỹ. Chính em là người chủ động khiêu khích anh. Từ nay về sau em chỉ là của anh.”

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường

Báo lỗi chương