Trần Khanh Khanh bị chàng trai kéo vào phòng riêng. Cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị anh đè xuống. Cô quỳ trên sàn trải thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái vừa vặn đối diện dươиɠ ѵậŧ sắp cương đến mức cộm quần của chàng trai. Mặc dù Trần Khanh Khanh chủ động dụ dỗ, nhưng đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, cộng với lòng kiêu ngạo bẩm sinh, cho dù hiện tại cô quỳ trên mặt đất chuẩn bị khẩu giao cho anh, thì trong lòng cô vẫn không phục. Cô muốn đứng dậy, nhưng tay của chàng trai đã đè mạnh lên vai cô, giọng nói khàn khàn của anh vang lên trên đầu cô: “Không phải em nói em không sợ cái gì sao? Em liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho tôi ngay bây giờ. Nhanh lên.”
Giọng nói đầy sự thúc giục của chàng trai lọt vào tai cô gái. Mặt Trần Khanh Khanh đỏ bừng, không biết là cô xấu hổ hay tức giận. Cô khẽ cắn môi, sau đó nhẹ nhàng đưa tay đặt lên háng chàng trai, rồi cởi quần chiếc quần thun mà anh đang mặc ra. Bên trong chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, cây dươиɠ ѵậŧ đã phồng lên đáng kinh ngạc, lớp lông mu rậm rạp hai bên vẫn còn thừa ở bên ngoài. Trên dươиɠ ѵậŧ của chàng trai thoang thoảng mùi tanh, mùi hương ấy quanh quẩn bên chóp mũi cô. Trần Khanh Khanh xấu hổ vì đã ướt, cơ thể trẻ trung nhạy cảm của cô ngay lập tức có thể cảm nhận được mùi nội tiết tố nam, đây là cách mà người khác phải thu hút nhau.
“Sợ sao. Nếu em sợ, em có thể rời đi ngay bây giờ và sau này không bao giờ... được chủ động quyến rũ anh nữa.”
Tưởng Triều quan sát Trần Khanh Khanh từ trên cao, cô gái cứ nhìn chằm chằm vào chiếc qυầи ɭóŧ chưa cởi hết của anh một lúc lâu mà không cử động, anh bèn lạnh lùng nói.
Trần Khanh Khanh nghe được lời anh nói, cô ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, lộ vẻ mặt không phục, cùng sự phản nghịch của bản thân. Ánh mắt không chịu thua của cô nhắm thẳng vào Tưởng Triều, cô cất giọng nói hung dữ mà như đang làm nũng: “Tưởng Triều, anh đừng dùng thủ đoạn khích tướng để khiêu khích em. Trần Khanh Khanh này đã từng nói, trên đời này không có gì mà Trần Khanh Khanh này phải sợ cả. Anh phải nhớ kỹ, từ nay trở đi, anh thuộc về Trần Khanh Khanh này.
Vừa dứt lời, Trần Khanh Khanh bèn hạ quyết tâm, cởi qυầи ɭóŧ của chàng trai ra. dươиɠ ѵậŧ to lớn màu đỏ tím, nằm trong lớp lông mu rậm rạp, dựng thẳng trước mặt Trần Khanh Khanh. Trần Khanh Khanh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi tanh. Cô không thể kiểm soát nổi ŧıểυ huyệt bên dưới mà để nó chảy nước dâm. Trần Khanh Khanh mất tự nhiên mà khép hai chân lại, may mắn là cô quỳ trên sàn trải thảm, không cảm thấy khó chịu lắm. Trần Khanh Khanh nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ dữ tợn trước mắt, gò má xinh đẹp ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa giờ đã ươn ướt quan sát dươиɠ ѵậŧ tiết ra dịch nhờn.
Trần Khanh Khanh khẽ há miệng, đưa đầu khấc to bằng quả trứng ngỗng của chàng trai vào miệng. Miệng con gái rất nhỏ, bên trong lại ươn ướt, trơn mềm như mật ong. Tưởng Triều khẽ tách hai đùi ra, đôi bàn tay thô ráp vuốt ve mái tóc của cô gái, nhẹ nhàng xoa tóc cô như đang vuốt mèo.
Cái miệng nhỏ của Trần Khanh Khanh đã bị đầu khấc siêu to của chàng trai lấp đầy. Mỗi lần cô phun ra nuốt vào, cặp má của cô hết hóp lại rồi phình ra. Mặc dù dươиɠ ѵậŧ của chàng trai có mùi tanh nhưng Trần Khanh Khanh vẫn có thể chịu được. Miệng cô bắt đầu ngậm đầu khấc của chàng trai, sau đó đến thân dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Trần Khanh Khanh vuốt ve thân dươиɠ ѵậŧ, tuy động tác của cô còn non nớt, nhưng trong mắt Tưởng Triệu, sự thỏa mãn mà cô mang lại có thể đến nhanh hơn bất kỳ loại thuốc kích dục nào. Vào lúc chàng trai thất thần, Trần Khanh Khanh vô tình cắn vào chỗ nhạy cảm trên đầu khấc của anh, anh liền bắn tinh vào cái miệng nhỏ của cô gái, đổ một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào miệng Trần Khanh Khanh.