Dụ Dỗ Anh Trai Nuôi

Chương 12: Anh ấy sẽ về Đại đội A, sự chênh lệch quá lớn

Trước Sau

break

“Chú Trần và dì Tôn đã về rồi, người giúp việc chắc chắn cũng sẽ đi đến phòng của em để báo tin, em trở về thay quần áo rồi xuống lầu đi.”

Tưởng Triều buông cô gái ra rồi nói một cách bình tĩnh, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

âʍ ɦộ béo mập của Trần Khanh Khanh vừa sưng đỏ vừa chảy nước, ngón tay của chàng trai vừa đâm vào trong lỗ ŧıểυ huyệt nên nó vẫn còn ngứa ngáy, cũng chưa được thỏa mãn. Nhưng cô gái cũng biết rằng lần thân mật này đã coi như kết thúc. Trần Khanh Khanh nhìn Tưởng Triều bằng ánh mắt chưa hết kích động do chuyện ban nãy, nhẹ giọng nói: “Tưởng Triều, tôi thật muốn ăn anh, để xem ăn xong răng có bị đông đá không.”

Trần Khanh Khanh nhìn Tưởng Triều đầy ẩn ý, kéo thân thể đã mềm nhũn rời đi.

“Khanh Khanh, sao bây giờ con mới xuống? Chúng ta đã chờ con rất lâu rồi đấy.” Người phụ nũ xinh đẹp ngồi đối diện Trần Lập Bình hơi bất mãn mà nói với con gái.

Trần Lập Bình đang đọc báo, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy con gái đang đi xuống, ông đặt tờ báo trên tay xuống, nghiêm túc nói: “Lần sau không thể làm như vậy được. Làm sao có thể để người lớn đợi cơm được chứ?”

Trần Khanh Khanh bĩu môi, không cho là đúng. Cô ngồi xuống cạnh mẹ mình, đối diện là Tưởng Triều, Tưởng Triều ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa trong sáng. Trần Khanh Khanh tự hỏi liệu Tưởng Triều có phải là người bị đa nhân cách hay không. Sao lúc nãy chơi đùa cô là một người, bây giờ lại là một dáng vẻ khác. Xem ra cô phải cố gắng hơn nữa thôi.

Quản gia thấy mọi người đã đến đủ, liền bảo người giúp việc mang đồ ăn lên, bốn người bưng bát đũa lên ăn cơm.

“A Triều, lần này chú có gặp lão Trương, ông ấy hết lời khen ngợi cháu đấy, còn nói sau khi cháu tốt nghiệp sẽ bắt cháu đến chỗ ông ấy ngay.” Trần Lập Bình vừa ăn vừa nói với Tưởng Triều đang ngồi bên cạnh.

Thái độ của Trần Lập Bình đối với Tưởng Triều rất khác Trần Khanh Khanh, ông ấy không còn bóng dáng của một người cha nghiêm khắc nữa. Khi nói chuyện với Tưởng Triều ông ấy dịu dàng giống như gió xuân. Thấy vậy, Trần Khanh Khanh hơi ghen tỵ, mặc dùy cô đã quen với việc đó rồi, nhưng cô thật sự rất ghét việc bố lúc nào cũng nghiêm khắc với con gái.

“Chú Trương quá khen rồi. Sau khi tốt nghiệp, cháu thực sự muốn gia nhập Đại đội A. Dù sao...” Tưởng Triều còn chưa nói hết câu, nhưng Trần Lập Bình đã hiểu rõ, cha của Tưởng Triều là thành viên của Đại đội A.

Trần Lập Bình nói với Tưởng Triều một cách chân thành: “A Triều, dù cháu có làm gì đi nữa, chú Trần cũng sẽ ủng hộ cháu. Phải nhớ rằng, đây mãi mãi là nhà của cháu, cháu mãi mãi là con của chú, chúng ta là một gia đình.”

Trong bữa ăn, Tôn Thiến hỏi về tình hình của Trần Khanh Khanh, nhưng Trần Khanh Khanh lại chẳng có gì để nói. Trần Lập Bình vô cùng nghiêm khắc với đứa con gái duy nhất, bình thường ông ấy và Tôn Thiến đều bận rộn với công việc nên không có thời gian dạy bảo con cái. Sau khi cả nhà quây quần cùng nhau mới có thể hỏi thăm một chút về tình hình của bọn trẻ. Từ trước đến nay, Tưởng Triều luôn là đứa khiến ông ấy an tâm nhất, việc gì cũng xuất sắc.

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị

Báo lỗi chương