Thời Diệu dắt Du Thanh Quỳ vào phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm cũng có mấy người đang tiến hành thí nghiệm, đa số là người Đức, chỉ có một hai người Trung Quốc mà thôi. Một ít người này đều là học sinh của ba Thời hoặc thư kí.
“Thời Diệu, cậu đến rồi à.” Một người đàn ông cao ngất chào hỏi với Thời Diệu, anh ta đứng quan sát Du Thanh Quỳ đang đứng bên cạnh Thời Diệu.
“Ngô Viễn, ba mẹ em có ở đây không?” Thời Diệu hỏi.
Ngô Viễn nói: “Họ ở đây, đang ở trong phòng thí nghiệm vô khuẩn của chúng ta.”
Thời Diệu gật đầu một cái, cậu kéo Du Thanh Quỳ đến ngồi xuống ghế sofa, nói: “Cậu ngồi tạm ở đây một lát, mình đi thay trang phục vô khuẩn.”
“Được.” Du Thanh Quỳ lấy balo trên lưng xuống, lấy ra một quyển sách tiếng Đức.
“Em chính là bạn gái của A Diệu sao?” Ngô Viễn đi đến.
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu nở nụ cười với anh ta.
“Em đang học tiếng Đức sao?” Ngô Viễn đi đến ngồi bên cạnh Du Thanh Quỳ.
“Vâng, em muốn học một chút, nếu không người khác nói chuyện em nghe lại không hiểu được.” Du Thanh Quỳ khách sáo nói.
Ngô Viễn gật gật đầu: “Đứa bé ngoan. Nếu có chỗ nào em chưa hiểu thì có thể đến hỏi anh, anh dạy em.”
“Cám ơn.” Du Thanh Quỳ khách khí cười với anh ta.
Ngô Viễn nhìn thoáng qua cửa phòng thay đồ, nói: “Này, em và Thời Diệu ở cùng một chỗ bao lâu rồi? Không phải, vậy mà em có thể chấp nhận được cái tính tình thối kia của cậu ta à?”
Thì Vi Vi đi qua, anh gõ một cái lên đầu Ngô Viễn, nói: “Này, cậu nói bậy sau lưng Thời Diệu, cẩn thận tôi đi tố cáo.”
“Vi Vi, đừng như vậy mà. Mình đang quan tâm đàn em thôi mà.” Ngô Viễn đùa cợt với Thì Vi Vi.
Anh ta lại quay người lại hỏi Du Thanh Quỳ: “Đàn em, năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Khai giảng là em vào cao tam rồi.”
“A.” Ngô Viễn gật gật đầu. “Vậy thì phải nghiêm túc học tập thật tốt, chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, không thể chỉ lo nói chuyện yêu đương được.”
Du Thanh Quỳ có chút lúng túng, cô cũng không biết nói tiếp như thế nào.
Thì Vi Vi nhìn sắc mặt của Du Thanh Quỳ, anh ta nói với Ngô Viễn: “Cậu có thể đừng cả ngày đều giống một bà lão nhắc đi nhắc lại thế không. Bình thường cậu làm phiền bọn tôi còn chưa tính, hôm nay em ấy vừa mới đến cậu đã không im lặng được rồi. Cậu có muốn chúng tôi lấy kim khâu miệng cậu lại hay không?” diễn+đàn+lê+quý+đôn
Thì Vi Vi quay đầu lại nói mấy câu tiếng Đức với mấy người Đức bên cạnh, mấy người Đức kia đều lớn tiếng cười rộ lên. Trong đó có một người Đức đẹp trai lấy một lon coca từ tủ lạnh cho Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ nhận lấy, dùng tiếng Đức nói một câu cám ơn.
Anh ta lại nói một câu gì đó lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Mặc dù Du Thanh Quỳ nghe rất nghiêm túc, nhưng cô vẫn không hiểu được anh ta nói gì.
“Cậu ta khen em đẹp.” Thì Vi Vi đứng bên cạnh giải thích cho Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ lại nói cám ơn thêm một lần nữa.
Mấy người Đức đều dừng công việc trong tay lại, cùng nhau vây quanh Du Thanh Quỳ nói chuyện, Thì Vi Vi đứng bên cạnh làm nhiệm vụ phiên dịch. Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua Thì Vi Vi với ánh mắt cảm kích.
“Em không cần cám ơn anh.” Thì Vi Vi nhìn thoáng qua Thời Diệu đang đi ra khỏi phòng thay đồ. “Mặc dù anh lớn hơn Thời Diệu chín tuổi, nhưng anh phải gọi cậu ấy là chú họ.”
Ngô Viễn đứng một bên cười hì hì nói: “Chuyện đó. . . Anh lớn hơn Thời Diệu mười hai tuổi, nhưng Thời Diệu là cậu họ của anh. . .”
Du Thanh Quỳ có chút kinh ngạc nhìn Thì Vi Vi và Ngô Viễn. Cô nhớ đến Lâm ŧıểυ Ngộ vẫn luôn gọi Thời Diệu là cậu nhỏ, lúc này cô mới thoải mái hơn chút.
Thời Diệu mặc một bộ đồ vô khuẩn đi ra, nhìn thoáng qua Ngô Viễn và Thì Vi Vi, nói: “Mọi người đều làm xong hết công việc rồi sao? Sao ai cũng nhàn rỗi như vậy?”
Ngô Viễn và Thì Vi Vi đứng lên, im lặng không tiếng động trở lại công việc.
Thời Diệu khom lưng cầm lấy túi sách của Du Thanh Quỳ, nói: “Đi thôi, anh đưa em vào văn phòng.”
Đây là phòng làm việc của Thời Diệu, đôi khi Thời Diệu làm việc đến muộn, thậm chí còn nghỉ lại ở đây. Thời Diệu nói: “Anh phải đi làm việc, em ở đây làm bài tập nghỉ hè, hoặc là học tiếng Đức, hoặc là đọc sách hay chơi trò chơi đều được. Mật mã máy tính là sinh nhật của em. Em đừng đi vào phòng thí nghiệm vô khuẩn, có chuyện gì thì em tìm Vi Vi hoặc Ngô Viễn, một lát nữa anh lại tìm em.”
Thời Diệu nói xong lập tức đeo khẩu trang rời đi.
“Được.”
Thời Diệu lấy khẩu trang xuống, cậu hôn nhẹ một cái lên trán Du Thanh Quỳ, sau đó mới đeo lại khẩu trang lên rời đi.
Du Thanh Quỳ ôm túi sách ngồi xuống ghế xoay, cô vừa mở máy tính, vừa quan sát phòng làm việc. Phòng làm việc này được bố trí rất đơn giản, bàn ghế, ghế sofa, khay trà, còn có một tủ treo quần áo. Ánh mắt của Du Thanh Quỳ dừng lại trên bàn, cô thấy bên máy tính có hai khung ảnh chụp.
Cô cầm một khung ảnh lên, trong ảnh là một gia đình. Du Thanh Quỳ vừa nhìn lập tức nhận ra Thời Diệu, trong ảnh là dáng vẻ của Thời Diệu khi 5, 6 tuổi, cậu đang ngước cằm nhỏ, vẻ mặt khinh thường, dáng vẻ kiêu ngạo. Tướng mạo của Thời Diệu bây giờ và trước đây không thay đổi nhiều.
Xem bức ảnh của Thời Diệu trước đây, Du Thanh Quỳ không khỏi nở nụ cười.
Du Thanh Quỳ nhận ra mẹ Thời và Lâm ŧıểυ Ngộ ở bên cạnh, cô đoán người hai người trẻ tuổi đứng sau lưng Lâm ŧıểυ Ngộ là chị và anh rể của Thời Diệu, mà người có vẻ lớn tuổi nhất có lẽ là ba Thời.
Du Thanh Quỳ để khung ảnh này sang một bên, cô cầm khung ảnh còn lại lên nhìn.
Trên đó là ảnh của cô.
. . . . . .
Du Thanh Quỳ tự học một đơn nguyên tiếng Đức, cô vạch rõ những chỗ không hiểu ra ngoài, chờ sau đó sẽ hỏi Thời Diệu. Cô để sách tiếng Đức sang một bên, bắt đầu làm bài tập nghỉ hè.
Một buổi trưa cứ như vậy qua đi.
Trước khi đi Thời Diệu có nói là sẽ quay lại nhìn Du Thanh Quỳ, nhưng thật ra cậu không quay lại.
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu, nhìn qua bức tường thủy tinh có thể nhìn thấy những
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com