Còn một tháng nữa thì đến kì thi cuối kì, trường học lại để học sinh cấp ba kéo dài thời gian tự học buổi tối, còn thêm một tiết tự nguyện tự học. Vốn là 9 rưỡi tan học, thêm tiết học này thì phải mười giờ hai mươi học sinh mới được tan học.
Nhiếp Tư đặt phiếu đăng kí lên bục giảng, nói: “Tiết tự nguyện tự học buổi tối, ai muốn tham gia thì giơ tay.”
Du Thanh Quỳ là người đầu tiên giơ tay.
“Không phải đâu. . .” có học sinh nhỏ giọng nói thầm, “Không sợ trong lớp có học bá, chỉ sợ học bá quá ham học. . .”
“Trong cuộc thi chạy của rùa và thỏ, sở dĩ rùa nhỏ có thể thắng không phải nó kiên trì, mà là con thỏ nhỏ quá nhàn hạ, Du Thanh Quỳ cứ như vậy thật sự là không giữ lại đường sống cho người khác mà. . .”
Sau Du Thanh Quỳ, những bạn học khác cũng bắt đầu lục tục nhấc tay báo danh.
Nhiếp Tư lắc đầu, không hài lòng lắm.
“Ngay cả Du Thanh Quỳ cũng tham gia tự học buổi tối, các em có tư cách gì mà nhàn hạ?” Cô chỉ vào những học sinh đang ngồi bên dưới.
Có một học sinh nam ngồi phía sau nhỏ giọng nói: “Cô giáo, nhà em ở xa. . .”
“Nội trú.”
Nhiếp Tư nhếch miệng tạo thành nụ cười như có như không: “Trừ khi có tình huống đặc thù, lớp trọng điểm của chúng ta một người cũng không được vắng mặt. Chẳng lẽ các em muốn trong cuộc thi tháng sau sẽ bị loại ra khỏi lớp trọng điểm?”
Tiếng oán than vang khắp phòng học, lớp trọng điểm của cấp ba Lục Trung rất khắc nghiệt, trong lớp đều là những học sinh có tên trong danh sách bốn mươi người đứng đầu. Mỗi lần thi tháng xong, đều sẽ có những học sinh bị đá ra và học sinh từ lớp khác chen vào.
Nhiếp Tư nhìn quanh phòng học yên tĩnh, vừa lòng nở nụ cười: “Tốt lắm, cứ như vậy đi, tan học.”
Tiết này là giữa lúc giảng bài, có khoảng 20 phút nghỉ ngơi, trong phòng học, rất nhanh, tất cả học sinh đều đi sạch, đều chạy ra ngoài hít thở không khí. Du Thanh Quỳ mở qua quyển thi chính trị, dở đến trang dùng đánh giấu, mở ra một đề mới.
Trường Lục Trung, bài thi tháng của lớp 11 rất đơn giản, hơn nữa lượng đề cũng rất ít, tổng điểm là một trăm điểm, thì cũng chỉ một tờ A4 là xong. Nhưng đến lớp 12 thì không giống như vậy, tổng điểm đổi thành 150, lượng đề cũng gia tăng, thậm chí lượng đề còn nhiều hơn đề thi cao đẳng, nhất là chính trị, lịch sử. . . Nhưng môn của khoa văn như này có khi lượng đề phải đến 5, 6 trang A4. D_Đ-L_Q_Đ
Du Thanh Quỳ đặt bút xuống, vẫy vẫy cổ tay.
“Du Thanh Quỳ, em có nghĩ đăng kí thi trường học chuyên ngành không?” Nhiếp Tư ôm cánh tay, đúng ở trước bàn học của Du Thanh Quỳ.
“Cô giáo, em còn chưa nghĩ đến.” Du Thanh Quỳ đứng lên.
“Ngồi đi.” Nhiếp Tư vỗ vỗ vai Du Thanh Quỳ, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô. “Em có nghĩ đến việc sẽ tiến vào làng giải trí không?”
Du Thanh Quỳ lắc đầu: “Em không nghĩ, em cũng không thích.”
“Vậy à?” Nhiếp Tư gật đầu. “Cũng đúng, với thành tích của em thì có thể làm được nhiều việc khác. Nhưng mà học kì này cũng sắp kết thúc rồi, em cũng phải chú ý đến các trường và ngành chuyên nghiệp, đầu tiên phải có sự chuẩn bị. Như vậy đi, Mai em bảo ba hoặc mẹ đến trường học một chuyến. Cô sẽ nói với họ một chút về tình hình học tập của em.”
Du Thanh Quỳ do dự một chút, mới nói: “Vâng.”
Tan học, Mễ Doanh Tĩnh đứng trước cổng trường chờ Du Thanh Quỳ.
“Mẹ.” Du Thanh Quỳ chạy chậm ra khỏi cổng tường. “Chỉ khoảng mười phút là con có thể về nhà rồi mà. Mẹ bận rộn cả một ngày rồi.”
Mễ Doanh Tĩnh lấy mấy quyển sách Du Thanh Quỳ đang ôm trong ngực, cầm giúp cô, vừa đi vừa nói: “Cũng chỉ là mười phút, cũng không xa. Mẹ đến đón con cũng không mất công.”
Lúc đi đến ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ, Mễ Doanh Tĩnh nhìn thoáng qua bốn năm quyển sách trong tay bà. Trên cùng có hai quyển tiếng Đức, cuối cùng có một quyển tiếng Pháp.
“Qùy Quỳ, con học tiếng Đức sao? Con muốn đến Đức sao?” Mễ Doanh Tĩnh hỏi.
“Không ạ, con chỉ muốn học thêm một chút thôi.”
Mễ Doanh Tĩnh nhìn con gái nói: “Ba con bảo con hôm nay lúc nào tan học thì gọi lại cho ba đấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
Thật ra Du Thanh Quỳ biết ba cô tìm cô vì chuyện gì. Ba cũng không muốn cô học tập trong nước, thậm chí đối với chuyện mỗi ngày cô đều về nhà muộn như vậy ông cũng không đồng ý.
Nhưng Du Thanh Quỳ một lòng một dạ muốn học thêm càng nhiều càng tốt.
“Đúng rồi, cô giáo bảo muốn gặp phụ huynh ạ, nói là muốn bàn về chuyện học tập của con, khả năng còn cả vấn đề đăng kí thi đại học.”
Mễ Doanh Tĩnh nhíu mày, nói: “Sao chủ nhiệm mới này của lớp con thích gọi phụ huynh thế?”
Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: “Con cũng không thấy cô giáo thường tìm phụ huynh của bạn khác, con cũng không biết. . .”
“Đúng rồi, hôm nay con có đồ chuyển phát đấy.”
Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kịp.
Là Thời Diệu gửi búp bê từ nước ngoài về cho cô.
“Bé 29.” Du Thanh Quỳ mặc xong quần áo cho búp bê, chuẩn bị tốt tạo hình, nhẹ nhàng cẩn thận để vào tủ quản lí. Cô đứng trước tủ, nhìn nhóm búp bê trong tủ, có chút áy náy cười cười.
Gần đây cô bận quá, thật lâu rồi cô chưa làm quần áo mới cho chúng.
Bây giờ bên Đức vẫn là ban ngày, không biết có phải anh còn đang vội vàng trong phòng thí nghiệm không?
Du Thanh Quỳ đang suy nghĩ, thì Thời Diệu lại gửi đến một link tài liệu học tiếng Đức.”
Du Thanh Quỳ nằm sấp trên bàn, mím môi một lúc mới không quá vui vẻ gửi cho Thời Diệu một tin nhắn: “Lúc người khác yêu đương không phải như thế?”
Thời Diệu trực tiếp gọi điện thoại.
Thời Diệu: “Em còn chưa nằm ngủ à?”
Du Thanh Quỳ: “Còn chưa đâu, bây giờ trường học sửa giờ tự học buổi tối đến 10 rưỡi mới tan học. Em vừa về đến nhà một lúc. . .”
Mễ Doanh Tĩnh đến cửa phòng sách, nói: “Qùy Quỳ, hơn 11 giờ rồi, ngủ sớm một chút.”
“Vâng.”
Du Thanh Quỳ nói với Thời Diệu: “Em đi tắm rửa trước đã.”
Du Thanh Quỳ vội vàng tắm rửa xong, sau đó ôm di động trèo lên giường, một lần nữa gọi điện thoại qua.
“Thời Diệu, có phải anh đang bận không? Em điện thoại cho anh có ảnh hưởng đến anh làm việc không?”
“Thời gian dỗ em ngủ vẫn có.”
Du Thanh Quỳ cong cong khóe mắt, cười rộ lên: “Nói bậy, anh dỗ em ngủ bao giờ?”
“Từ hôm nay trở đi.”
“Vậy anh dỗ thế nào?” Du Thanh Quỳ lấy chiếc gối ôm mềm mại ôm vào trong ngực, gối ôm là thiết kế đặc biệt DIY, mặt trên còn in bức tranh Hắc Diệu vẽ.
“Ca hát dỗ em được không?”
“Anh biết hát sao?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc mở to hai mắt, cô chưa từng nghe Thời Diệu hát.
Thời Diệu đeo tai nghe nhẹ giọng ngâm nga bài hát tiếng Đức, trong tay anh còn đang cầm hai ống nghiệm so sánh.
Bên cạnh, Ngô Viễn và Thì Vi Vi nhìn anh giống như gặp quỷ.
“Qùy Quỳ?”
Bên kia điện thoại đã không còn âm thanh gì rồi.”
Thời Diệu cười khẽ một tiếng, cúp điện thoại.
Du Trạch Ngôn đi vào văn phòng.
“Xin chào, tôi là chủ nhiệm lớp của Du Thanh Quỳ, Nhiếp Tư.”
Du Thanh Quỳ tháo mắt kính xuống, híp mắt cẩn thận nhìn một chút: “Nhiếp Tư?”
Nhiếp Tư vén vén mái tóc dài của bản thân, cười: “Hóa ra anh còn nhớ rõ em.”
Du Thanh Quỳ có chút ngoài ý muốn.
“Em là giáo viên rồi à? Lại còn là chủ nghiệm của con gái tôi?”
Nhiếp Tư kiêu ngạo giơ cằm lên.
Du Thanh Quỳ cẩn thận đánh giá Nhiếp Tư một lần, gật gật đầu nói: “Thật sự trưởng thành rồi.”
“Này, anh có thể đừng lấy giọng điệu người lớn ra được không?” Nhiếp Tư nhíu mày. “Rõ ràng anh chỉ lớn hơn em 8 tuổi. . . Làm khó em, cả năm nay em muốn gặp phụ huynh không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều là mẹ Du Thanh Quỳ đi, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy anh rồi.”
Du Trạch Ngôn nói ừ một tiếng, trực tiếp ngồi xuống ghế xoay: “Tôi còn đang cảm thấy kì lạ, giáo viên của Qùy Quỳ sao lại thích gọi phụ huynh như vậy. Em muốn tìm tôi có thể trực tiếp đi tìm là được mà.”nhiếp Tư trừng mắt, nói: “Tổng giám đốc Du lại nói đùa, không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp được ngài.”
Du Trạch Ngôn lắc đầu, không nói tiếp mà hỏi: “Em tìm tôi có việc gì?”
Nhiếp Tư ôm cánh tay, tựa mong vào bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Du Thanh Quỳ, cười nói: “Em nghe an hem nói, anh và mẹ ŧıểυ Quỳ đã ly hôn từ lâu, hiện tại hai người chì đang diễn trò ân ái tình cảm trước mặt truyền thông mà thôi.”
“Cho nên?”
“Cho nên em muốn theo đuổi anh.”
Du Thanh Quỳ híp mắt nhìn Nhiếp Tư một lát, nói: “Cô đừng tìm mẹ Qùy Quỳ nữa, tôi nghiêm túc.”
Ông đứng lên, cầm lấy kính mắt vừa rồi tùy tay đặt lên bàn làm việc đeo lên, xoay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com