Editor: Voicoi08
Thời Diệu đóng nắp bồn cầu lại, ngồi lên trên, cậu nhìn Du Thanh Quỳ còn đang thét chói tai, nói: “Đừng kêu, anh không nhìn thấy gì.”
Du Thanh Quỳ ngân ngẩn cả người.
Thật ra chỗ vòi hoa sen có kính thủy tinh vây quanh. Bức tường thủy tinh này rất cao, vốn là thủy tinh công nghiệp trong suốt, ở giữ kính có chút mờ, vừa vặn che khuất mắt cá chân cùng chỗ dưới.
Cũng vì không nhìn thấy gì nên Thời Diệu mới tiến vào cố ý dọa cô.
Du Thanh Quỳ vẫn ôm ngực như cũ, có chút xấu hổ trừng mắt lườm Thời Diệu. Cô muốn khóa cửa thủy tinh lại nhưng cô lại phát hiện ra nó không có khóa. . .
“Anh đi ra ngoài.” Du Thanh Quỳ phả đối.
“Làm sai rồi sao?” Thời Diệu không đi, cậu bắt chéo chân ngồi bên kia, nhìn mái tóc ướt sũng của Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm gương mặt của Thời Diệu, không thể không nói: “Em làm sai rồi, thật sự sai rồi, anh tha thứ cho em lần này đi. Lần sau em không dám làm vậy nữa.”
Thời Diệu đùa nghịch chùm chìa khóa trong tay, hỏi: “Em nói xem anh nên trừng phạt em như thế nào đây?”
“Tí nữa em giúp anh rửa.”
Thời Diệu lắc đầu.
“Tí nữa em cũng để anh vẽ tranh lên mặt em.”
Thời Diệu vẫn lắc đầu.
Du Thanh Quỳ nổi lên dũng khí, nói: “Anh thích em như vậy, ang sẽ không lỡ phạt em. . .”
“Ha ha.” Thời Diệu cười một tiếng, cậu quơ quơ ngón trỏ: “Du Thanh Quỳ không được chơi xấu.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Du Thanh Quỳ kêu lên.
“Không biết, bởi vì anh không biết nên mới tiến vào hỏi em.” Thời Diệu cầm một cái gương nhỏ của Du Thanh Quỳ ở trên giá soi mặt mình, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt: “Anh phạt em đứng ở đằng kia không được ra đây.”
Du Thanh Quỳ đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Thời Diệu một lúc lâu, mới đáng thương nói: “Thời Diệu, em lạnh. . .”
“Nói dối tội nặng thêm một bậc.” Thời Diệu cũng không ngẩng đầu lên.
Du Thanh Quỳ ‘hừ’ một cái, nói: “Em muốn tức giận.”
Cô bày ra vẻ mặt nghiêm trang nhìn Thời Diệu nói đa͙σ lí: “Thời Diệu, anh làm vậy là không đúng. Anh không thế cứ thế này làm em sợ, hơn nữa anh nhân lúc con gái tắm rửa lấy chìa khóa mở vào càng không đúng. Anh không thể không nói đa͙σ lí như vậy. Em vẽ tranh lên mặt anh là làm việc ác, nếu anh không thích thì em có thể nghiêm túc xin lỗi anh. Nhưng anh cứ xông vào như vậy thì thật sự có chút quá đáng rồi. . .”
ŧıểυ Quỳ là mở lớp dạy học rồi.
Thời Diệu ngáp một cái, bất đắc dĩ nhìn cô: “Du Thanh Quỳ, anh mới chỉ tiến vào mà em đã nói anh quá đáng hả? Vậy. . . Nếu anh muốn