Hồng Đậu sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống.
Nàng không biết người vừa tới là vị quý nhân nào, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ đắc tội người ta.
Mặc dù nàng cúi đầu nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi giày gấm được thêu tỉ mỉ, sau đó là chiếc áo choàng gấm kéo dài trên mặt đất.
Hồng Đậu run rẩy sợ hãi, đầu cũng không dám ngẩng lên mà cúi càng thấp hơn. Người lớn lên ở thôn quê như nàng, nào đã từng thấy qua những thứ xa xỉ như vậy. Hai vị có thân phận cao quý ấy chỉ cách nàng không đến hai mét.
Nếu như không có lần tuyển nhũ mẫu cho thái tử này, cả đời nàng cũng không có hy vọng gặp được họ.
Vị quý nhân kia đi về phía Hồng Đậu, thấy nàng vẫn luôn cúi đầu bèn nói: “Ngẩng đầu lên để ta nhìn xem.”
Hồng Đậu không dám trái lời, chỉ có thể run rẩy, sợ sệt mà ngẩng đầu lên.
Hiện lên trong mắt nàng là một nữ tử trẻ đẹp, trên đầu cài đầy ngọc trai, má đỏ môi hồng, trông vô cùng cao quý.
Hồng Đậu không dám nhìn nhiều, chỉ sợ bản thân xúc phạm đến quý nhân. Mà vị quý nhân kia dường như cũng không thích nàng.
Sau khi nhìn nàng vài lần liền cười lạnh trào phúng mà nói: “Đúng là đồ hồ ly quê mùa.”
Hồng Đậu sợ hãi không dám cất tiếng. Nàng cắn môi, nước mắt lưng tròng tuôn dài trên má.
Vị quý nhân kia lại nói: “Ngươi có biết bản thân đến cung này để làm gì không?”
Hồng Đậu mơ hồ, nàng biết tại sao mình đến đây, mà dường như nàng lại không biết gì cả. Nàng vào cung để làm nhũ mẫu cho Thái tử, nhưng Thái tử hắn…… Nàng vừa sợ hãi vừa lo lắng, hai bàn tay chỉ biết siết chặt vào nhau.
Mọi người đều nói với nàng rằng, được tiến cung là một điều vô cùng may mắn, cả nhà ở thôn đều được hưởng phúc theo.
Nhưng lại không ai nói với nàng, chốn thâm cung này cũng là nơi m.ạng người như cỏ rác, là nơi ăn th.ịt người đến x.ương cốt cũng không còn.
Chỉ cần nàng bất cẩn một chút thôi thì mạng sống cũng không còn, thậm chí còn có thể liên lụy đến cả nhà.
Vị quý nhân cũng không đợi chờ gì câu trả lời của Hồng Đậu mà nói tiếp: “Hãy làm tốt việc trong bổn phận của ngươi. Nếu như vừa ý ta, đợi đến khi ngươi già rồi, ta sẽ cho ngươi xuất cung rồi tìm một người bình thường gả ngươi đi.”
“Nhưng nếu ngươi làm sai, phạm phải điều cấm kỵ thì ta sẽ khiến ngươi không thể nhìn thấy mặt trời nữa đấy.”
Hồng Đậu vội vàng quỳ lạy: “Vâng, nô tỳ, nô tỳ đã nhớ rõ.”
Giọng nàng mang theo vài phần nghẹn ngào, vị quý nhân kia vô cùng hài lòng với câu trả lời của nàng, sau đó yêu cầu nàng cởi y phục.
Hồng Đậu ngơ ngác hồi lâu, trong lòng cảm thấy vô cùng rối ren.
Người kia lạnh lùng nói: “Không nghe rõ?”
Nàng run rẩy, vội vàng cởi nhanh chiếc áo khoác ngoài ra, để lộ bộ ng.ực đầy đặn quyến rũ lại còn đang ướt đẫm do tác động của thuốc cùng với việc chịu sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ khi mới bước vào điện này.
Mà khi nàng vừa cởi bỏ chiếc áo, mùi hương nhẹ nhàng của sữa lan tỏa khắp bên trong sảnh điện.
Hồng Đậu cho rằng vị quý nhân này cũng giống như ma ma khi nãy, chỉ yêu cầu nàng cởi bỏ chiếc áo bên ngoài. Nhưng nàng không ngờ rằng, bản thân vừa cởi áo ra liền bị trào phúng lần nữa.
“Đến nơi này làm nhũ mẫu rồi còn ra vẻ thanh cao gì chứ? Bây giờ Thái tử điện hạ phải uống sữa, ngươi bịt chặt ng.ực như vậy thì điện hạ uống kiểu gì?”