Hồng Đậu cắn môi, sợ hãi mà rơi nước mắt. Nàng vội vàng cởi chiếc áo mỏng khoác bên ngoài ra. Mười mấy người đều ăn mặc rất ít, sau khi cởi chiếc áo bên ngoài ra thì chỉ còn chiếc váy lót đến ngực.
Lớp áo ngoài đã không còn, ai nấy đều lộ ra làn da trắng ngần, bờ vai mỏng manh cùng với xương quai xanh mê người, ngoài ra còn có bộ ngực căng mọng ẩn dưới lớp áo nịt ng.ực.
Hồng Đậu lại càng đặc biệt hơn, bộ ngực của nàng lớn hơn nhiều so với những người còn lại, toàn thân còn tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của sữa.
Ma ma nhìn bọn họ một lượt rồi quay ra nói với Thái tử: “Thái tử điện hạ, mời người kiểm tra.”
Tấm màn trướng được một chiếc gậy ngọc nâng lên.
Hồng Đậu có thể nhận thấy, bầu không khí trong đại sảnh dường như bị thứ gì đó áp chế, mọi người đều cảnh giác hơn.
Một ánh mắt lạnh lùng cứ thế mà nhìn ngực nàng mãi không rời. Nàng cắn môi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Một nữ tử chưa trải sự đời như nàng thật sự muốn tìm một cái hố mà chui xuống đất.
Tất cả những nam nhân trong cung đều phóng túng và lưu manh như vậy sao?
Họ đều không quan tâm đến sự trong sạch của nữ nhân nhà người ta, cứ thế mà nhìn chằm chằm thế sao?
Hồng Đậu nghĩ đến đó thì những giọt nước mắt ẩn chứa sự xấu hổ xen lẫn tủi nhục lại bắt đầu rơi xuống như mưa.
Chúng dọc theo chiếc cằm thon gọn của nàng, rơi xuống chiếc áo mỏng manh trước ngực. Nước mắt hòa lẫn với dòng sữa đang tràn ra của nàng khiến cho chiếc áo mỏng kia ướt đẫm.
Vị Thái tử tên Lý Đàm đang mặc áo gấm kia thấy vậy, một tay chắp sau lưng, một tay cầm gậy ngọc vén màn che lên, chân đi đôi hài màu đen, chầm chậm tiến đến trước mặt Hồng Đậu.
Cây gậy ngọc như ý cứng cáp kia cứ thể mà áp thẳng vào ngực nàng.
Cơ thể nàng chợt run lên.
Trong mắt Lý Đàm chợt lóe lên một tia hưng phấn, hắn đưa đầu đến gần nàng, đ.iên cuồng ngửi mùi sữa ngọt ngào trên người nàng.
“Ma ma, nàng ấy, Bổn cung muốn nàng ấy.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
Ma ma đáp lời Thái tử, sau đó quay sang nói với những người còn lại: “Mặc áo ngoài vào rồi đi theo ta.”
Mời mấy nữ tử không dám phát ra tiếng, rụt rè nhặt áo lên mặc vào rồi nhanh chóng cùng ma ma rời đi.
Trong điện rộng lớn lúc này chỉ còn lại Hồng Đậu và Lý Đàm.
Nàng sợ tới mức cả người đều run lên.
Từ khi ở nhà nàng đã nghe nói, nội tình trong cung vô cùng phức tạp. Thái tử có quyền lực rất lớn, có thể tùy ý định đoạt việc sống ch.ết của một nữ tử bình thường như nàng.
Nếu như khiến cho Thái tử không vừa ý, vậy thì cái mạng nhỏ của nàng khó mà giữ được.
Người của hoàng cung gi.ết người, nhẹ nhàng giống như người bình thường gi.ết một con chó vậy.
Ở đây, Hồng Đậu không cần phải lo về cơm ăn áo mặc, nhưng lại phải lo để ý đến tâm trạng của vị Thái tử cao quý này.
Nghĩ đến đây, Hồng Đậu vội vàng quỳ xuống: “Thái tử điện hạ.”
“Thái tử điện hạ sao…… Haha, thật thú vị!”
Chiếc gậy ngọc như ý kia đột nhiên rơi xuống đất, Thái tử Lý Đàm đột nhiên cũng quỳ xuống trước mặt nàng.
Hồng Đậu vô cùng sợ hãi, đầu lại càng cúi thấp hơn, cả người như sắp bò ra đất vậy.
“Thái tử điện hạ, dân nữ…dân nữ không có ý xúc phạm người…mong Thái tử điện hạ……”
“Haha, dân nữ không có ý xúc phạm người, mong Thái tử điện hạ……” - Lý Đàm cũng quỳ xuống đối diện Hồng Đậu, đầu chạm vào đầu nàng, bắt chước nói lại lời của nàng, còn tỏ ra biểu cảm sợ hãi y như nàng vậy.
Hồng Đậu sợ đến ngây người. Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử ở thôn quê, một thảo dân nghèo nàn.
Vậy mà bây giờ, vị Thái tử có thân phận cao quý này lại đang quỳ trước mặt nàng!
Hồng Đậu thậm chí nghĩ đến việc mình sẽ mang đến tai họa cho người trong nhà, lỡ đâu cả nhà đều bị xử tr.ảm.
Nàng lo sợ đến mức khóc thành tiếng, toàn thân càng lúc càng run rẩy hơn.
Thái tử Lý Đàm vốn đang bắt chước theo động tác của Hồng Đậu ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt đào hoa kia ánh lên sự nghi hoặc, đưa tay thọc léc nàng vài cái.
“ŧıểυ nhũ mẫu, nàng đừng khóc, đừng khóc nữa……”
Hồng Đậu bị chọc thì cảm thấy rất ngứa ngáy, muốn cười nhưng lại không dám, người nàng lại càng run hơn.
Lý Đàm cảm thấy thú vị, vội vàng chạy đến cưỡi lên người Hồng Đậu như cưỡi ngựa, tay đánh lên bờ m.ông đầy đặn của nàng rồi nói: “ŧıểυ nhũ mẫu, mau đi, mau đi thôi!”
Hồng Đậu: “......”
Nàng vừa nhục nhã vừa tức giận, thân thể lại phải chịu trọng lượng của nửa người Lý Đàm, mệt đến mức thở không ra hơi.
Hồng Đậu nghĩ thầm, lần này không chừng nàng sẽ ch.ết thảm trong hoàng cung này mất.
Vị Thái tử này giống như một kẻ ngốc vậy. Người của hoàng cung đều cổ quái như vậy sao?
Hay là do trên tay họ đã dính quá nhiều m.áu tươi nên đây là sự trừng phạt của ông trời, khiến cho tên ngốc này lên làm thái tử?
Hồng Đậu dường như đã nghĩ quá nhiều, có chút xuất thần, đến mức quên cả khóc.
Lý Đàm nghiêng người ngồi xuống tấm thảm bên cạnh Hồng Đậu, đôi mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm vào bộ ng.ực ướt át của nàng.
Lý Đàm thành thực hỏi: “ŧıểυ nhũ mẫu, bên trong này nàng giấu thứ gì vậy, có thể cho ta nếm thử được không?”
Hồng Đậu đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám phát ra âm thanh nào.
Đầu của Lý Đàm vùi vào ngực nàng, như thể mới phát hiện ra một con búp bê nhỏ thơm ngon vậy.
“Thật là thơm. ŧıểυ nhũ mẫu không thể giấu đi để ăn một mình như vậy…… Phụ hoàng ta nói, có đồ ăn ngon mà giấu đi là không tốt, phải biết chia sẻ với người khác.”
“Điện hạ!” - Một giọng của nữ tử đột từ cửa điện đột nhiên truyền đến, đem theo vài phần sắc bén, khẩn trương.
Sau đó là tiếng bước chân vội vã hướng thẳng về phía Lý Đàm và Hồng Đậu.