Hồng Đậu sợ hãi đến mức quên cả khóc.
Vị quý nhân này là muốn trực tiếp xem nàng cho Thái tử uống sữa sao?
Bình thường ở nhà, nàng còn chưa từng cởi y phục trước mặt mẹ của mình nữa. Vậy mà hôm nay lại phải cởi đồ trước mặt hai người, để cho một người nhìn, một người thì cắn m.út ng.ực nàng.
Thái tử Lý Đàm kia mặt mày hưng phấn nhìn Hồng Đậu, giống như một đứa trẻ đang chờ ăn kẹo vậy.
Hồng Đậu nhẫn nhịn chịu đựng sự nhục nhã, nàng đưa tay đặt lên ngực mình, động tác có chút chậm chạp.
Quý nhân kia dường như đợi nàng đến phát bực, lạnh lùng xua tay nói: “Tự mình gọi ma ma bên ngoài đưa ngươi đi lấy chén ngọc lưu ly, sau đó vắt sữa vào đó.”
Hồng Đậu như nhận được ân xá, vôi vàng quỳ lạy cảm tạ rồi quay ra tìm vị ma ma hồi nãy.
Ma ma nhìn cô chằm chằm rồi mắng: “Đồ tiện tì nhà người, vị vừa rồi là Thái tử phi nương nương tương lai. Nếu như ngươi đắc tội ngài ấy thì chính là chê mạng mình đang quá dài.”
“Từng giây từng phút đều phải ghi nhớ thân phận của chính mình, đừng để Thái tử phi nương nương không vừa ý.”
Lúc này Hồng Đậu mới hiểu ra lý do tại sao người đó lại nhìn mình với ánh mắt chán ghét đến vậy.
Ma ma lại nói tiếp: “Ở nơi này nhất cử nhất động đều phải cần thận. Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, những thứ không nên nhìn thì tuyệt đối không được nhìn.”
Hồng Đậu học theo quy củ trong cung mà trả lời: “Nô tì đã rõ.”
Kỳ thực nàng đang có rất nhiều câu muốn hỏi. Ví dụ như, tại sao mới lúc nãy ma ma còn gọi vị quý nhân kia là Thái tử phi trong tương lai, mà giờ lại gọi nàng ấy là Thái tử phi nương nương.
Theo lý mà nói, “Thái tử phi trong tương lai” là người chưa cùng Thái tử điện hạ tiến hành hôn lễ thì mới được gọi như vậy.
Hồng Đậu không hiểu nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Với thân phận thấp kém như của nàng thì không được phép tiến vào nơi để chén ngọc lưu ly.
Ma ma nói với người canh giữ nhà kho rằng Thái tử muốn lấy chén ngọc, sau đó có một cung nữ mang ra một chiếc khay nhung đựng chén ngọc đến trước mặt ma ma.
Bên cạnh chiếc chén ngọc lưu ly kia còn có có một chiếc thìa làm bằng thủy tinh màu xanh ngọc, trông vô cùng xa hoa.
Ma ma nhận chiếc khay rồi đưa chén ngọc cho Hồng Đậu: “Vắt đầy sữa vào chiếc chén này đi.”
“Rõ” - Hồng Đậu cẩn thận nhận lấy khay.
Ma ma dẫn nàng đến một căn phòng trống, bên trong phủ đầy vải trắng khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.
Ở giữa căn phòng có một chiếc ghế dài, bên cạnh là một bàn trà nhỏ.
Ma ma bảo nàng trước tiên đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới được bắt đầu vắt sữa vào chén ngọc.
Hồng Đậu nghe lời làm theo.
Trước đây ở trong thôn, ban đêm sữa của nàng chảy ra rất nhiều, nàng chỉ có thể vắt rồi lén lút đem bỏ.
Khi nàng đang chuẩn bị cởi y phục mới phát hiện ra, vị ma ma này vẫn còn đang ở trong phòng, hơn nữa vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm.
Hồng Đậu không được tự nhiên mà nói: “Ma ma, người có thể……”
“Tiện tì nhà ngươi, trên người ngươi có thứ gì mà ta không có? Còn sợ ta nhìn sao? Hừ”
Ma ma lạnh lùng hắng giọng, lời nói trào phúng vô tình cứ thế mà thốt ra.