Hồng Đậu không hiểu tại sao vị ma ma này lại không giống với những ma ma khác. Họ đều không cho phép nàng lại gần Lý Đàm.
Nhưng ma ma này lại bảo nàng đi rót trà, tạo cơ hội để nàng đứng trước mặt hắn. Điều này khiến Hồng đậu cảm thấy rất kỳ lạ.
Ma ma thấy nàng đứng bất động liền hỏi: “Còn ngây ra đó làm gì? Thái tử điện hạ cùng Thừa tướng đang đợi trà kìa.”
Hồng Đậu không còn cách nào khác ngoài việc tiến về phía của Lý Đàm.
Thái tử điện hạ và Thái tử phi ngồi cạnh nhau, tài mạo song toàn, nhìn hai người họ rất xứng đôi.
Thừa tướng ngồi đối diện với Thái tử, ông ta đang trò chuyện với hắn về trận lũ lụt ở Sùng Châu.
Hồng Đậu bước tới chỗ họ, hành lễ trước để không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ. Nàng lấy chén ngọc rồi rót trà vào đó.
Nàng đứng cách Lý Đàm không xa, mặc dù hôm nay nàng đã mặc y phục dày hơn mọi khi nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi sữa thoang thoảng tỏa ra từ nàng.
Một hương thơm ngọt ngào hấp dẫn.
Lý Đàm tùy ý liếc nhìn Hồng Đậu một cái, thấy nàng đang ngoan ngoãn đứng ở đó, không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ngón tay nàng đặt lên trên nắp ấm trà, dáng vẻ nàng cũng có chút thanh tú.
Nhìn nàng rất thướt tha mà mềm mại, phần ng.ực lại rất đầy đặn, khiến người khác không khỏi cảm thấy diễm lệ.
“Thái tử điện hạ, trà này có vấn đề gì sao?” - Thái tử phi cười hỏi, nụ cười có chút gượng ép.
Lý Đàm quay mặt đi, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Có chút nóng.”
Sau khi Hồng Đậu rót trà xong thì vội hành lễ rồi lùi bước lui về sau, một từ cũng không dám nói.
Vì nàng phải phụ trách việc châm trà nên chỉ có thể đứng sau lưng Lý Đàm - chủ nhân của yến tiệc này.
Hồng Đậu nghe không hiểu Lý Đàm cùng Thừa tướng đang nói gì về trận lụt ở Sùng Châu, vì nó liên quan đến rất nhiều thứ bí mật.
Nàng chỉ nghe được Thừa tướng đại nhân nói: “Việc này đã xảy ra hơn một tháng rồi mà vẫn chưa giải quyết được. Thái tử điện hạ nhất định phải tranh thủ thời gian, tới Sùng Châu tuần tra sự tình.”
“Bổn cung cũng có ý này” - Lý Đàm đáp.
Thân là Thái tử điện hạ, hắn phải chia sẻ công việc với Thánh Thượng, lo cho cuộc sống của bách tính.
Sau khi cân nhắc một hồi, hắn nói với Thừa tướng: “Đợi ngày mai ta thảo luận với Phụ hoàng thì sẽ quyết định nên tới đó vào lúc nào.”
Hồng Đậu nghe vậy thì liền cảm thấy vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái hơn mà thở phào nhẹ nhõm.
Đến Sùng Châu giải quyết vấn đề lũ lụt và mấy băng đảng kia chắc chắn sẽ không thể xong trong vòng vài ngày. Ít nhất cũng phải đi hai, ba tháng trời.
Nàng sẽ không cần phải lo lắng quá nhiều nữa, mỗi ngày ngoài làm nhiệm vụ của mình, đến ngày lấy lương thì đi lấy, còn không thì sẽ được ở trong phòng.
Thừa tướng đại nhân nói: “Thái tử đến nay cũng đã thành niên, 20 tuổi rồi, Thanh Nhiên cũng đã 28 tuổi, đã đến lúc tổ chức hôn sự rồi.”
Lý Đàm trầm mặc không đáp lời.
Mà lúc này, Thái tử phi lại thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Phụ thân, nữ nhi… nữ nhi vẫn chưa muốn gả đi, chưa muốn rời xa phụ thân và mẫu thân.”
“Thật nhảm nhí, con cùng Thái tử sớm đã định sẵn hôn ước rồi. Giờ con cũng đã trưởng thành, lẽ ra phải tới Đông cung để chăm sóc Thái tử điện hạ từ lâu rồi.” - Thừa tướng nhẹ nhàng quở trách.
Thái tử phi đỏ mặt, ngượng ngùng mà cúi đầu, không dám ngước nhìn Lý Đàm.
Mấy người họ lại nói chuyện thêm một hồi. Dần dần có nhiều triều thần tới hơn. Thái tử phi đích thân đi tới tiếp đãi những vị phu nhân kia, còn Lý Đàm quay ra trò chuyện với các triều thần.
Hồng Đậu cũng được điều đi rót trà cho họ.
Khi Thánh Thượng tới thì trời cũng đã tối.
Hồng Đậu đi nhiều đến mức đau hết cả chân, bàn tay rót trà cũng rất mỏi. Cũng rất lâu rồi nàng chưa phải chịu khổ cực như vậy.
Khi nàng rót trà cho Thánh Thượng, tay nàng run rẩy, suýt chút nữa làm đổ trà. Lý Đàm ngồi bên cạnh nhanh tay đỡ lấy cổ tay nàng để không bị đổ trà, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Hồng Đậu sợ hãi đến mức toàn thân lạnh toát.
Dung mạo của Lý Đàm giống Thánh Thượng đến sáu, bảy phần.
Cho dù Thánh Thượng tới nay cũng đã 37, 38 tuổi nhưng khuôn mặt cũng không có gì già dặn hơn Lý Đàm, chỉ là nhìn người có sự trưởng thành, vững vàng, nét mặt và hàng lông mày của người toát lên vẻ uy nghiêm của bậc Đế vương.