Hồng Đậu ngây người, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Lời của vị ma ma này tuyệt nhiên không giống với những gì mà ma ma kia cùng với Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã nói với nàng.
Những người kia nói, nàng không nên có những tâm tư không đúng với thân phận của mình, nếu không thì sẽ dễ ch.ết.
Ma ma nói: “Thân là một tiện tì, có thể rời cung điện ở độ tuổi 25 để bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng ngươi thật sự phải vô cùng may mắn mới sống được đến tuổi đó.”
Hồng Đậu: “........”
Ma ma vừa nói, ánh mắt vừa nhìn vào Hồng Đậu.
“Cung cấm là nơi ă.n th.ịt người ă.n cả xương.”
“Đến một ngày ngươi hết giá tri lợi dụng, Thái tử điện hạ hoặc Thái tử phi tùy ý tìm một lý do nào đó, ném ngươi xuống hồ trong ngự hoa viên cho cá ă.n để thỏa mãn thú vui của bản thân thì cũng không phải là chuyện gì quá to tát.”
Nói xong, ma ma cầm khay, mở cửa phòng rồi rời đi. Hồng Đậu đang quỳ dưới đất, hai mắt vô thần mà nhìn theo.
Cơ thể nàng run rẩy, yếu ớt đến mức không thể đứng dậy nổi.
Làm chủ tử sao?
Ý nghĩ này lặng lẽ lớn dần trong đầu nàng.
Lại nghĩ đến khi Lý Đàm gọi nàng là ŧıểυ nhũ mẫu, có lẽ Hồng Đậu nàng có một chút hi vọng rồi.
Rồi nàng lại nghĩ đến vị Thái tử trưởng thành, đĩnh đạc và cao thượng khi ở thư phòng kia, hắn nói đến cái ch.ết với nàng mà không hề chớp mắt.
Hồng Đậu nghĩ rằng…… nàng chỉ cần lại gần hắn thôi, hắn sẽ ngay lập tức ném nàng xuống hồ cho cá ă.n.
Đầu óc Hồng Đậu loạn như tơ vò, nàng còn chưa được nhận tiền lương tháng này nữa.
Dường như vì lo nghĩ quá nhiều, mãi đến nữa đêm nàng mới chợp mắt được.
Thời gian cứ thế trôi, đã đến tiết sương giáng.
Sáng sớm, trời se lạnh, những cây đỗ quyên trồng bên ngoài còn đọng lại những giọt sương.
Trong cung mở tiệc mừng, hoa cúc, rượu gạo, thịt dê bò được chuẩn bị rất nhiều để chiêu đãi khách nhân.
Các triều thần đều mang theo thê tử của mình, thậm chí cả Thái tử phi nương nương cũng sẽ đến dự tiệc.
Hồng Đậu vốn dĩ không đi mà ở lại phòng, nhưng do có quá nhiều việc nên ma ma đã sai người gọi nàng đến giúp việc.
Nàng mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài mỏng rồi cùng các cung nữ vội vàng làm theo chỉ dẫn của ma ma, di chuyển hoa và chuẩn bị đệm cho khách nhân.
Cứ thế bận rộn cả một ngày. Đến buổi chiều, các vị triều thần đều đã đến.
Một người mặc sang trọng cùng với Thái tử phi nương nương tiến đến yến tiệc, có một vị thái giám đến chào đón họ.
“Thừa tướng đại nhân, Diêu ŧıểυ thư, mời hai vị vào trong trước. Nô tài sẽ sai người mời Thái tử điện hạ tới đây.”
Lúc này Hồng Đậu mới biết tên đầy đủ của Thái tử phi là “Diêu Thanh Nhiên”, là đích nữ của Thừa tướng đại nhân.
Chả trách ma ma kia nói, Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương từ nhỏ đã có hôn ước, thân phận của Thái tử phi còn rất tôn quý nữa.
Đến bây giờ Hồng Đậu mới biết thân phận cao quý của cô ta.
Ý nghĩ muốn tiếp cận Lý Đàm để cho bản thân có thể sống an ổn trong cung của nàng liền biến mất. Hồng Đậu nghĩ, cho dù có ch.ết thì cũng phải giữ lại cho mình chút tôn nghiêm.
Nàng xuất thân thấp kém lại muốn tranh giành sự sủng ái của Thái tử với con của Thừa tướng, chuyện này quả thực rất hỗn xược.
Khi Lý Đàm đến đây, trên người hắn mặc áo bào bằng gấm và lụa đầy tinh xảo, còn đeo theo ngọc bội kêu leng keng, mỗi bước đi của hắn đều toát lên vẻ tôn quý.
Hắn khi đứng cùng với Thái tử phi thật sự là trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi.
Hồng Đậu vội thu hồi ánh mắt, không dám nhìn hắn nữa. Nàng làm nốt phần việc của mình, sợ nếu phạm sai lầm sẽ bị ma ma trách phạt.
Vị ma ma đã đưa ra ý nghĩ bảo nàng cố vươn lên làm chủ tử kia bỗng dưng đem trà tới rồi nói: “Ngươi đi rót trà cho Thái tử điện hạ cùng Thừa tướng đi.”
Hồng Đậu kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nàng tìm cớ từ chối: “Ma ma, ta đang sửa lại hoa cúc, nếu như không xử lý tốt, ta sợ khi khách nhân tới……”
“Chuyện này không cần ngươi phải quản.” - Ma ma giật lấy chiếc kéo trong tay Hồng Đậu, đưa trà cho nàng rồi ép nàng đưa đến trước mặt Lý Đàm cùng với Thái tử phi.