Hồng Đậu co rúm người lại, sợ hãi không dám lên tiếng.
Nhưng Lý Đàm mộ mực giữ nàng ở lại, không để nàng rời đi.
Nàng chỉ là con nhà nông, sao có đủ đức độ, bản lĩnh mà dám mơ tưởng đến Thái tử điện hạ cơ chứ?
Mong muốn lớn nhất của nàng là có thể yên ổn sống trong cung đến khi quá tuổi, sau đó cầm tiền của mình rồi gả cho một quan phu (góa vợ) nào đó.
Nàng sẽ đối xử với quan phu cùng với con của người đó thật tốt, để sau này có thể an hưởng tuổi già bên họ.
Điều nàng sợ nhất chính là bị cuốn vào những âm mưu, toan tính ở trong cung, nếu có ch.ết cũng không được toàn th.ây. Thậm chí khi ch.ết một tấm bia mộ cũng không có.
Lý Đàm không vui mà nói với Thái tử phi: “Thanh Nhiên tỷ tỷ, tỷ không được phép hung dữ với ta.”
“Ta chỉ là muốn đi tìm ŧıểυ nhũ mẫu của ta chơi mà thôi.”
Hồng Đậu vội quỳ xuống, nàng muốn quỳ lạy Thái tử phi để xin tha thứ, nhưng tay trái của nàng bị Lý Đàm giữ chặt không buông.
Hắn thấy vậy liền dùng lực kéo nàng đứng dậy: “ŧıểυ nhũ mẫu, tại sao lúc nào nàng cũng muốn quỳ vậy? Khi ở bên ta cũng động một chút là lại quỳ.”
“Hôm nay nàng quỳ trước Thanh Nhiên tỷ tỷ, lẽ nào nàng cũng muốn tỷ ấy quỳ trước mặt nàng sao?”
Hai mắt Lý Đàm sáng lên, hưng phấn vô cùng, hắn giống như một đứa trẻ mới được cho đồ chơi vậy.
Hắn quay sang Thái tử phi sắc mặt đang khó coi mà nói: “Thanh Nhiên tỷ tỷ, ŧıểυ nhũ mẫu của ta đã quỳ rồi, tỷ cũng mau quỳ xuống trước mặt nàng ấy đi.”
Sắc mặt Hồng Đậu tái mét.
“Thái tử phi nương nương, nô tì không có ý đó, nô tì thân phận hèn mọn, quỳ xuống trước người là chuyện đương nhiên.”
Nàng lo lắng kéo tay Lý Đàm, muốn cầu xin hắn đừng nói thêm mấy lời để Thái tử phi trừng phạt nàng nữa.
Nhưng Lý Đàm mãi không chịu hiểu ý nàng.
Hắn còn nói với Thái tử phi: “Thanh Nhiên tỷ tỷ, tỷ đừng có nhìn ŧıểυ nhũ mẫu như vậy, đừng hung dữ như thế với nàng ấy.”
Hắn ta cứ thế đứng trước mặt Hồng Đậu, đối mặt với Thái tử phi.
Thái tử phi suy nghĩ một hồi rồi cười với vẻ mặt giả tạo, miễn cưỡng nói: “Được rồi, Thái tử điện hạ nói rất đúng. Nhưng hiện tại trời cũng đã tối rồi, hãy để cho ŧıểυ nhũ mẫu của người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tới chơi với người.”
“Ta muốn ŧıểυ nhũ mẫu cùng ngủ với ta.” - Lý Đàm nói.
Thái tử phi cười khúc khích, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nhìn Hồng Đậu. Ánh mắt cô ta nhìn Hồng Đậu đang quỳ dưới đất như muốn đ.âm thủng người nàng vậy.
Cô ta quay sang dỗ dành Lý Đàm: “Thái tử điện hạ, nàng ta là con gái nhà lành, nếu như ở lại đây ngủ với người, lỡ bị người bên ngoài phát hiện sẽ mắng nàng. Người không sợ ŧıểυ nhũ mẫu của mình bị mắng đến khóc sao?”
Lý Đàm nghe vậy thì nhìn Hồng Đậu một hồi, suy nghĩ mãi mới ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn buông tay Hồng Đậu ra, nói với nàng: “Ngày mai nàng phải đếm tìm ta đi chơi.”
Hồng Đậu rụt rè đáp: “Rõ”
Lý Đàm đã buông tay nên Hồng Đậu vội tìm cớ để rời khỏi điện của hắn.
Nàng vội vã trở về phòng, sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Cuộc sống của nàng ở đây từ giờ có vẻ sẽ vô cùng khó khăn, nhưng nàng lại không dám bỏ trốn.
Nếu như nàng trốn đi, người nhà nàng mà bị điều tra thì sợ rằng sẽ bị tru di cửu tộc.
Sau khi nàng thay y phục xong thì ma ma lại đưa chén ngọc đến để nàng vắt sữa vào.
Sau khi do dự một hồi thì nàng liền quỳ xuống trước mặt ma ma.
Hồng Đậu nhớ vị ma ma này. Đây là ma ma đã đưa cô đi giao bút lông sói cho Lý Đàm, không phải ma ma quản lý cô thường ngày.
Có thể nói, đối với nàng thì vị ma ma này có chút xa lạ.
Nàng thẳng lưng, đặt hai tay trước mặt: “Nô tì Hồng Đậu xin ma ma thương xót, hãy để cho nô tì một con đường sống.”
Vị ma ma đang bưng chiếc khay ngạc nhiên nhìn nàng, khịt mũi: “A”
Hồng Đậu nói không ngừng: “Nô tì, nô tì về sau nguyện làm trâu làm ngựa cho ma ma, chỉ cầu ma ma chừa lại cho nô tì một con đường sống.”
Mọi chuyện ở trong cung, nàng không có cách nào để biết, cũng không dám hỏi ma ma.
Nhưng chuyện liên quan đến Thái tử Lý Đàm, nàng thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Vị ma ma nghĩ một hồi rồi lùi lại một bước, đứng trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Nếu như sợ ch.ết thì chỉ còn cách trở thành chủ tử.”