Hồng Đậu như đang cầm một củ khoai nóng bỏng, nàng vội ném quyển sách đi.
“Xin Thái tử điện hạ đừng đùa bỡn với nô tì như vậy nữa.” - Nàng dường như lại muốn quỳ xuống.
Lý Đàm không hiểu gì, hắn ta chỉ cảm thấy ŧıểυ nhũ mẫu của mình quá là nhút nhát.
Cũng rất hay hiểu lầm hắn.
Hắn nhặt cuốn sách lên, phủi bụi rồi nhét vào trong tay áo của Hồng Đậu, sau đó cuộn lại.
“ŧıểυ nhũ mẫu, nàng giúp ta giữ thứ này thật tốt, chúng ta đi đến phòng của nàng xem.”
“Lỡ như trên đường chúng ta trở về gặp Thanh Nhiên tỷ tỷ, tỷ ấy thấy ta cầm cuốn sách này nhất định sẽ cướp mất của ta.”
Lý Đàm bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc, nói cũng rất thành thực, nhưng hắn lại không che giấu được ánh mắt mơ hồ ngớ ngẩn kia.
Hồng Đậu đâu dám cầm quyển sách đó, nàng ngay lập tức khóc lớn: “Nếu như nô tì cầm quyển sách này, chắc chắn sẽ bị……”
Nàng còn chưa nói hết câu, Lý Đàm đã cau mày mà tiến về phía nàng.
Hắn rất trẻ, lại còn rất đẹp trai, cao lớn. Các quan trong triều ai cũng muốn đưa con gái mình vào Đông cung của hắn, cũng không hẳn chỉ vì hắn là Thái tử. Nhìn từ góc độ nào đi nữa, hắn chắc chắn là một người con rể tốt.
Cho dù có mật báo rằng, Thái tử bị mắc một căn bệnh quái lạ, họ vẫn sẵn sàng dâng con gái mình đến tận cửa phòng hắn.
Hồng Đậu tuổi tác không lớn, cũng đang ở thời kỳ tuổi trẻ ngây thơ khờ khạo.
Hắn tiến đến gần, mùi của gỗ đàn hương xộc vào mũi nàng.
Tim của Hồng Đậu đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn: “Thái, Thái tử điện hạ……”
Giây sau, Lý Đàm ôm lấy mặt nàng, đặt xuống môi nàng một nụ hôn.
Bên trong cuốn sách xuân cung kia có ghi, muốn dỗ dành cô nương nhà người ta vui vẻ thì phải hôn nàng trước.
Tâm trí của Hồng Đậu nổ tung.
Ma ma đã nói với nàng, người như nàng thì phải biết thân biết phận, đừng có mơ tưởng trèo cao làm phượng hoàng.
Thái tử phi nương nương nói, nàng chỉ là một cô gái quê mùa, nếu dám có ý gì khác với Thái tử sẽ ch.ết không toàn thây.
Thái tử điện hạ nói nàng phải biết an phận thủ thường, nếu không ngày ch.ết của nàng sẽ không còn xa.
Hồng Đậu sợ hãi, sợ đến mức nước mắt lại tuôn ra như mưa.
Còn Lý Đàm thì đang rất chú tâm mà hôn nàng, hôn đến cảm xúc dâng trào, đôi môi của nàng quá mềm mại, lại còn có vị ngọt ngào.
Hắn muốn bắt chước hành động của tên đàn ông trong quyển sách kia, ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, để hai chân trắng trẻo mềm mại của nàng quấn chặt lấy thắt lưng hắn.
Hồng Đậu gắng sức đẩy Lý Đàm ra, bàn tay giơ ra đang định cởi đồ của nàng dừng lại, hắn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Lý Đàm cau mày.
Hắn nhanh chóng lùi lại vài bước, đầu đau như búa bổ.
Nước mắt Hồng Đậu rơi đầy mặt, nàng nhìn Lý Đàm với đôi mắt ngấn nước, cảm thấy bối rối vô cùng.
Nàng muốn lại gần hắn và hỏi xem đang xảy ra chuyện gì.
Lý Đàm nói: “ŧıểυ nhũ mẫu, đầu của ta đau quá….. ta, ta cần phải uống thuốc rồi…… ŧıểυ nhũ mẫu, ta muốn uống thuốc……”
Hắn nắm lấy tay Hồng Đậu, loạng choạng bước ra bên ngoài. Hồng Đậu vội đi theo hắn.
Lý Đàm vừa bước ra khỏi hang động thì liền bị ma ma tìm được.
Ma ma vừa nhìn thấy Hồng Đậu liền lạnh mặt, đang chuẩn bị mắng nàng thì Lý Đàm đã đứng ra bảo vệ nàng: “Không được phép hung dữ với ŧıểυ nhũ mẫu của ta, ta muốn quay về uống thuốc.”
Ma ma kia hành lễ theo quy củ: “Rõ thưa Thái tử điện hạ.”
Nhưng Hồng Đậu có thể nhìn ra ý tứ trong mắt của ma ma, đợi đến khi Thái tử điện hạ ổn định lại sẽ là lúc nàng bị xử lý.
Suốt cả đường đi, Hồng Đậu bị Lý Đàm ôm chặt đến mức không thể động đậy, cũng không thể tự bước đi.
Nàng chỉ mong khi ở cung của Thái tử điện hạ sẽ không gặp phải Thái tử phi nương nương.
Thà để cho ma ma trừng phạt nàng còn hơn bị Thái tử phi nương nương chú ý đến.
Nhưng khi vừa vào tới phòng của Thái tử, Thái tử phi nương nương đã vội tiến tới: “Thái tử điện hạ, người đi đâu vậy, mọi người náo loạn tìm người cả ngày nay rồi.”