Cung nữ kia ngẩng đầu về phía sau, cất lên mấy tiếng rêи ɾỉ: “A~~~ nhẹ một chút……”
Tên thị vệ trực tiếp ôm cung nữ lên, để cô ta nằm trên người mình.
Ánh sáng trong động cũng lắc lư dữ dội theo chuyển động của hai người họ.
Hồng Đậu chỉ dám liếc nhìn vài lần, sau đó cũng không dám nhìn tiếp nữa. Nhưng những âm thanh rêи ɾỉ phóng đãng ấy cứ từng đợt từng đợt lọt vào tai nàng. Nàng nghe đến mức tai đỏ bừng vì xấu hổ.
Từ lâu rồi nàng đã được nghe người ta nói chuyện nam nữ làm t.ình rất thú vị, hôm nay tận mắt chứng kiến quả thực……
Lý Đàm bên cạnh nhìn hai người kia dây dưa với nhau, hai mắt đỏ hoe, cổ họng khô khốc, phần thân dưới cũng cảm thấy nóng bừng.
Hắn quay người sang nhìn Hồng Đậu muốn nói gì đó, lại thấy dưới bóng hai người đang đung kia kia, Hồng Đậu lại cúi người mà quay đi hướng khác.
Phần ngực dưới lớp áo của nàng phình to, như thể chỉ cần chạm nhẹ thôi liền sẽ nổ tung.
Lý Đàm lại nhớ đến ngày hôm đó, mỗi khi tay hắn siết chặt hai bầu ngực căng tròn kia, dòng sữa theo kẽ tay hắn mà từ từ chảy xuống.
Bây giờ hắn cũng muốn được sờ ngực nàng.
Nghĩ đến đây, Lý Đàm lặng lẽ giơ tay ra, Hồng Đậu thấy hắn động đậy liền quay người lại nhìn. Hắn như chột dạ vội thu tay lại đặt sau lưng, vờ như vô tình rồi nhìn qua chỗ khác.
Sau khi hai người kia mây mưa, cùng nhau lên đỉnh thì lại bắt đầu nói mấy lời tình tứ. Mãi lâu sau họ mới mặc đồ, thu dọn chiến trường, tắt đèn dầu, một trước một sau mà rời khỏi hang động.
Việc hô hấp của Hồng Đậu có chút khó khăn. Đợi đến khi họ đi rồi nàng mới dám thở như bình thường.
Lý Đàm quay sang ngồi xuống trước mặt nàng, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi nói: “ŧıểυ nhũ mẫu, nàng thật xinh đẹp.”
“Nàng cũng thử học theo cung nữ khi hãy cất ra những âm thanh mị hoặc kia đi, đảm bảo nghe sẽ rất hay.”
Lý Đàm nói câu đó với vẻ mặt mong đợi, cho dù ở trong động bây giờ tối đen, Hồng Đậu cũng có thể cảm nhận được sự mong ngóng cháy bỏng của hắn.
Nàng vội đứng dậy, gấp gáp lùi về phía sau.
“Thái tử điện hạ xin hãy tha cho nô tì. Nô tì từ thôn quê tới đây, rất nhiều việc không thể làm hài lòng người được đâu.”
“Hi vọng Thái tử điện hạ đừng hù dọa nô tì như vậy.”
Cung nữ lúc nãy sao lại cất lên những âm thanh như vậy, nàng chưa từng trải sự đời nên cũng không thể hiểu được.
Nhưng vì vừa được tận mắt chứng kiến nên nàng biết rằng, muốn phát ra những âm thanh mị hoặc như vậy, chắc chắn phải cùng đàn ông……
Với người mang thân phận cung nữ như Hồng Đậu mà nói, đây thực sự là việc đại kỵ có liên quan đến tính mạng.
Lý Đàm không hiểu nói: “Nhưng cung nữ vừa rồi rêи ɾỉ có vẻ rất sung sướиɠ, ŧıểυ nhũ mẫu đáng lẽ cũng phải thích như vậy mới đúng chứ.”
Hồng Đậu không dám đáp lời hắn.
Lý Đàm không thấy Hồng Đậu nói nữa bèn lấy ra ống thổi lửa từ thắt lưng để thắp đèn. Trong động lại bắt đầu có chút ánh sáng.
Hồng Đậu đang dựa vào tường mà cắn môi, nước mắt chảy thành dòng, nàng không dám nhìn hắn, bên trong ánh mắt đem theo vài phần kiên quyết.
Lý Đàm không thể nhịn được khi thấy Hồng Đậu khóc. Hắn cho rằng, nam tử hán đại trượng phu, nhất định không thể khiến nữ nhân rơi lệ.
Thế nên hắn nhẹ nhàng nói: “không nói thì không nói. ŧıểυ nhũ mẫu, nàng qua đây, ta đưa nàng đi xem thứ đồ thú vị.
Hắn đi phía trước, tay kéo theo Hồng Đậu đến trước phần đất đá nhô lên trong hang.
Ở nơi hai người kia vừa quan hệ, y phục rải đầy từ trên xuống dưới, nhìn vô cùng bừa bộn.
Trên đó có những vệt nước, còn có chút mùi da^ʍ đãиɠ.
Lý Đàm không để ý đến những thứ đó, hắn chỉ dán mắt vào bên trong quyển sách dâm dục kia. Hắn hào hứng nhấc nó lên rồi đặt vào tay Hồng Đậu.
“ŧıểυ nhũ mẫu, bên trong sách này có tranh nè, nàng mau nhìn thử đi.”
Hồng Đậu chỉ dám nhìn thoáng qua. Trang sách trong tay nàng là hình ảnh một nam một nữ đang trần như nhộng, nữ nhân kia còn đang được đẩy đưa trên xích đu.
Tên đàn ông kia nắm lấy hai chân của cô ta, bên trên hình ảnh đó còn viết mấy từ tục tĩu, Hồng Đậu thậm chí còn không dám đọc.
Lý Đàm đứng bên cạnh cũng đang nhìn bức tranh đó, còn muốn đưa tay lật sang trang khác.