Trong mắt hắn, hai con ngươi sáng lấp lánh, trong vắt như sao trời vậy, còn đem theo vài phần tinh nghịch.
Hồng Đậu càng lúc càng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng là nɠɵạı hình giống nhau, nhưng tính cách của Thái tử lại như hai người hoàn toàn khác vậy.
Chuyện này Hồng Đậu nghĩ mãi cũng không hiểu, cũng không dám hỏi người nào.
Mỗi ngày nàng chỉ có thể giả mù giả điếc, không có việc gì liền ở trong phòng không ra ngoài, cũng không gặp gỡ ai.
Đổi sang cách nghĩ khác thì cuộc sống ở nơi đây của nàng cũng rất nhẹ nhàng, tự tại. Không cần phải ra đồng làm việc nặng, cũng không phải bươn trải nắng mưa.
Lý Đàm đưa nàng đến ngự hoa viên, suốt đường đi, hắn nhảy nhót mà tiến về phía trước, cứ như một con búp bê nhỏ vậy.
Hồng Đậu nhìn khắp tứ phía, chỉ sợ bị người khác bắt gặp.
Bỗng Lý Đàm giữ Hồng Đậu lại, giơ tay nói “suỵt” một tiếng rồi kéo nàng vào trong một hang động.
Bên trong hang đen như mực không có chút ánh sáng, phải mất hồi lâu nàng mới có thể mơ hồ nhìn được cảnh tượng bên trong.
“Thái tử điện hạ, người muốn đưa nô tì đi đâu vậy?” - Hồng Đậu hỏi.
“Khi nãy ta trốn các ma ma đã phát hiện ra hang động này. Bên trong đó có một cuốn sách rất kỳ quái, ta chưa từng thấy qua nó.”
Lý Đàm cười hihi, kéo lấy tay Hồng Đậu rồi nói: “Thanh Nhiên tỷ tỷ rất vô vị, ta không thèm đi tìm tỷ ấy chơi.”
“ŧıểυ nhũ mẫu, nàng không giống với tỷ ấy, ta chỉ muốn đi tìm nàng chơi.”
Hồng Đậu chợt hiểu ra, Lý Đàm muốn dẫn nàng đến đây để xem quyển sách kỳ quái kia.
Có lẽ hắn tìm nàng vì cảm thấy vui.
Nhưng……
Trong lòng Hồng Đậu có rất nhiều nghi hoặc, nàng mím môi rồi quỳ xuống trước mặt Lý Đàm: “Nô tì từ trước đến giờ chưa từng có ý định dựa dẫm vào người có địa vị tôn quý như người, không hề muốn tiếp cận Thái tử điện hạ.”
“Nếu như nô tì đã làm sai chuyện gì, xin Thái tử hãy nói rõ với nô tì.”
Lý Đàm khó hiểu nhìn Hồng Đậu, bắt chước nàng mà quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu lạy: “ŧıểυ nhũ mẫu, tại sao ngày nào nàng cũng thích quỳ vậy? Ta học theo nàng có được không?”
Hồng Đậu: “......”
Nàng thậm chí không biết Lý Đàm là giả ngốc hay thật sự là một kẻ ngốc nữa.
Nếu như là giả, vậy hắn lừa nàng với mục đích gì?
Hồng Đậu không lên tiếng, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Khi Lý Đàm đang định hỏi tại sao nàng không nói gì thì bên ngoài chợt vang lên giọng nói nũng nịu của một cung nữ.
“Nhỏ tiếng thôi, nếu như để người khác phát hiện sẽ bị ch.ém đầu đấy.”
“Được, được. Tình yêu bé nhỏ của ta, để ta hôn nàng một cái nào.” - Giọng nói vội vàng của một người đàn ông vang lên.
Lý Đàm nghi hoặc nhìn ra bên ngoài, Hồng Đậu gấp gáp, không nghĩ nhiều liền đứng bật dậy bịt miệng Lý Đàm lại, lòng bàn tay nàng đang tiết ra đầy mồ hôi.
Nàng kề vào tai Lý Đàm, nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ, cầu xin người đừng nói gì hết.”
Nếu như nàng bị phát hiện đang ở cùng Lý Đàm trong hang động này, thật sự là hết đường chối cãi.
Lý Đàm thấy Hồng Đậu đang run rẩy thì cũng bắt chước run rẩy theo, đầu còn gật gật biểu thị sự đồng ý.
Cung nữ bên ngoài nói: “Người gấp cái gì chứ, chúng ta đi vào trong rồi tiếp tục, sẽ không để người chịu thiệt đâu.”
Chẳng bao lâu sau, hai người họ đã vừa ôm ấp nhau vừa tiến vào sâu bên trong động.
Người đàn ông kia còn thắp đèn bên trong động, giống như họ thường xuyên đến nơi đây vậy.
Lúc này, Hồng Đậu mới nhìn được rõ hơn khung cảnh nơi đây.
Có một phần đất nhô lên, bên trên đó còn rải một vài bộ y phục.
Cạnh đó có để một cuốn sách xuân cung, nhìn cuốn sách đang được mở một nửa, chắc hẳn nó được sử dụng rất thường xuyên.
Người đàn ông kia mặc bộ đồ thị vệ, khi hắn tiến vào, thắt lưng đã được cởi bỏ, quần áo thì xộc xệch.
Cung nữ đối diện đang từ từ cởi y phục trên người, người đó cứ thế mà vùi đầu vào n.g.ự.c của cô ta.